Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 57

Năm Thiên Hành Dụ thứ mười, hoàng tử Tử Long thuận lợi đăng cơ vương vị, lấy niên hiệu là Thiên Long đế trị vì Tây Huyễn quốc.


Sau khi lên ngôi được gần năm năm thì Cung Vân phi hạ sinh hai vị hoàng tử, một là Tử Kính Vũ một là Tử Kính Ân, liền nhận được sủng hạnh từ Thiên Long đế.


Hoàng hậu Mã Phi Yến vì ganh ghét nên lập kế hoạch muốn độc chết hai vị hoàng tử, nhưng lại bị Cung Vân phát hiện, nàng đi trước một bước bẩm tấu với hoàng thượng, kết cục là hoàng hậu bị vạch trần tội ác ngay trước mắt hoàng thượng, không những thế còn bị khui ra việc gian díu với tên thái giám giả mạo Hồng Vĩnh Thuận.


Đại hoàng tử Tử Ngộ chính là con riêng của hoàng hậu và Hồng Vĩnh Thuận, sự việc trọng đại liên quan đến ô nhục hoàng tộc nên Thiên Long đế đã giấu nhẹm chuyện này.


Hoàng hậu Mã Phi Yến bị biếm vào lãnh cung cùng đại hoàng tử Tử Ngộ, Hồng Vĩnh Thuận bị tùng xẻo phanh thây cho lang sói ăn.


Chỉ qua một năm, Mã Phi Yến qua đời trong uất ức ở lãnh cung, đại hoàng tử ôm mối hận giết mẹ giết cha, khi trưởng thành sẽ chiếm đoạt ngôi vị, giết chết ba mẹ con Cung Vân.


Sau hơn mười năm, Thiên Long đế lâm trọng bệnh, nằm liệt trên giường không thể xử lý triều chính, quan tham gian ác hoành hành, bá tanh lâm vào khổ cực, đại hoàng tử thừa cơ cấu kết với Đông Hầu vương Tử Giai Dinh kéo bè phái thiết lập quyền lực.


Cung Vân phi bèn liều chết đưa hai vị hoàng tử rời khỏi cung để lánh nạn, hoàng đế bất lực nằm trên giường bệnh kiên quyết không nói ra nơi cất giấu di thư.


Sau khi chạy đến Bạch Hổ Thành, Bình Tây vương vừa hay chinh phạt Liêu tộc trở về, quyền lực nhanh chóng rơi vào tay Cung Vân lần nữa, thế trận cân bằng lúc này chỉ biết phụ thuộc vào di chiếu của hoàng đế.


Cung Vân nhanh chóng sai người bí mật vào gặp người, sau khi lấy được tin tức liền trở về chuẩn bị đón hai vị hoàng tử hồi cung kế vị.


Sử Diệp nghe kể mà đầu óc váng cả lên, như phim truyền hình cung đấu mà y hay xem vậy.


Tranh giành quyền lực, ngươi sống ta chết, máu nhuộm hoàng thành.


Tử Kính Ân mắt đã đỏ hoe, mếu máo nói:  "Tam ca của ta trên đường đã thất lạc... Không biết ca có làm sao không?"


"Người đừng lo, ta đã cho người đi tìm tam hoàng tử."


Tử Giai Quyết bộ mặt đáng tin khiến Tử Kính Ân có hơi yên tâm rồi.


Đúng lúc này tên lính canh cổng thành khi nãy lại lật đật chạy vào: "Bẩm vương gia! Ở ngoài thành có người tự xưng là tam hoàng tử."


Tử Giai Quyết vui đến râu ria đều dựng đứng lên: "Tốt lắm! Mau đưa người tới đây."


"Dạ." Tên lính canh vội chạy đi.


Chẳng biết vì sao Sử Diệp lại cảm thấy không ổn cho lắm, y rất muốn nhanh chóng trở về Vô Ưu thành bèn lên tiếng: "Vương gia... Thật ra ta còn có việc bận... Có thể xin cáo từ trước?"


Tử Kính Ân liền lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, ca ca không thể đi vội như vậy..."


"Hoàng tử, người không thể gọi thảo dân là ca ca được nữa, thân phận của chúng ta bây giờ đã khác rồi."


"Huynh bao nhiêu tuổi?"


Sử Diệp không hiểu vì sao đứa trẻ lại hỏi câu này, y nhanh đánh: "Đã tuổi tam tuần."


Tử Kính Ân ngạc nhiên, mà Mạnh Hùng cùng vương gia và vương phi cũng bất ngờ không kém.


Trông nam nhân còn rất trẻ vậy mà đã ba mươi xuân xanh rồi ư?


"Không ngờ lại trẻ như vậy, được rồi ta sẽ gọi huynh là tiểu thúc."


Sử Diệp bật cười: "Người muốn gì thì là vậy, nhưng mà thảo dân quả thật không thể nán lại nữa..."


"Ta không cho tiểu thúc đi!" Tử Kính Ân đứng dậy chạy đến chỗ y mà túm lấy tay Sử Diệp.


Sử Diệp cười gượng: "Xin người đừng làm khó thảo dân mà."


"Không! Đợi tam ca của ta đăng cơ, ta sẽ bảo huynh ấy cho tiểu thúc làm thái phó của ta."


Thái phó? Thầy giáo của hoàng tộc? Đứa nhỏ này không phải đang đùa đấy chứ? Sử Diệp quả thật không mong muốn điều này xảy ra chút nào, bởi vì người đời thường hay nói sống gần vua như gần hổ, dễ dàng bỏ mạng bất cứ lúc nào.


Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng nói của thiếu niên: "Đệ nói muốn phong ai làm thái phó?"


Tử Kính Vũ đi cùng Quan Đông Hàn và hai cha con họ Thiết tiến vào, Tử Kính Ân mừng rỡ chạy đến ôm hắn vào lòng.


Sử Diệp lúc này tim đã nhảy dựng, y vội đứng bật dậy xoay người vào trong để tránh né ánh nhìn hung sát của Thiết Uy Hổ.


Quan Đông Hàn không thể ngờ rằng Sử Diệp lại xuất hiện ở Bình Tây vương phủ, càng không ngờ rằng lại thân mật với tứ hoàng tử như vậy.


Nhưng điều khiến hắn lo sợ lúc này chính là Thiết Uy Hổ và Thiết Gia Long đã trông thấy Sử Diệp, bọn họ đều trừng trừng rút kiếm ra chĩa về phía y.


Trang Chí Sương cũng rất nhanh chóng rút kiếm đứng chắn trước Sử Diệp, Tiểu Bình và Mạnh Hùng tuy không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng theo thói quen mà nhích đến gần Sử Diệp.


Thiết Uy Hổ nghiến răn: "Không ngờ tên ác tặc nhà ngươi vẫn còn sống. Sử gia xem ra cũng quá số lớn rồi, đến hiện tại mà vẫn chưa tuyệt hậu!"


Kính Vũ và Kính Ân không biết chuyện gì xảy ra, Bình Tây vương gia nhìn qua liền hiểu những người vừa đến là nhân sĩ võ lâm, nam nhân kia dường như lại có ân oán rất lớn với họ, nhưng cái mà khiến ông chú ý chính là Sử gia mà Thiết Uy Hổ nhắc đến.


"Ngươi nói Sử gia là thế nào?"


Thiết Uy Hổ lúc này mới để ý thì ra Bình Tây vương đang ở đây, lão không muốn thất lễ nên chấp tay cúi đầu một cái, rồi tiếp tục nói: "Vương gia hẳn cũng đã biết vụ án thưởng hoa ở Hàn gia năm xưa?"


"Chẳng lẽ..."


"Tên phế nhân trước mặt vương gia, chính là đại công tử Sử gia còn sống sót."


Bình Tây vương vuốt vuốt râu, Tử Kính Ân cực kỳ khó chịu trước lời nói của Thiết Uy Hổ, đứa nhỏ liền chỉ vào mặt lão mắng: "Lão già chết tiệt! Một câu ác tặc, hai câu phế nhân, ta không cho ông mắng tiểu thúc của ta!"


Thiết Uy Hổ trừng trừng bất ngờ, Kính Vũ vội kéo tay nó xuống: "Đệ không được vô lễ, họ là ân nhân cứu mạng của ta."


"Tiểu thúc cũng là ân nhân cứu mạng của đệ vậy? Vì sao lão ta có thể mắng mà đệ thì không?"


Tử Kính Ân nghiến răn ken két nhìn Thiết Uy Hổ, lão thật sự đã sắp nổi trận lôi đình, Bình Tây vương liền lên tiếng dập lửa: "Ta không cần biết ân oán giang hồ của các ngươi, nhưng đã là khách của vương phủ ta thì hãy nể mặt ta, được chứ?"


Quan Đông Hàn từ tốn chấp tay nói: "Vương gia nói chí phải, là bọn thảo dân thất lễ."


Nói xong hắn liền dùng nội công truyền âm: "Thiết lão gia, tiểu tiết nặng hơn hay đại sự nặng hơn? Ông phải biết rõ điều đó chứ?"


Thiết Uy Hổ kiềm nén cơn giận, dù sao nơi này là vương phủ, hơn nữa sự việc Sử Diệp còn sống phải thông cáo với thiên hạ, sau đó từ từ xử trí cũng chưa muộn.


Tử Kính Ân hểnh mũi đi đến cầm tay Sử Diệp rồi nói: "Các ngươi ai dám động đến tiểu thúc, ta lập tức sai người trảm đầu!"


Trong lòng Sử Diệp có chút ấm áp mỉm cười: "Đa tạ tứ hoàng tử."


"Không cần, tiểu thúc phải dạy ta thêm vài cây thảo dược nữa mới được."


"Vâng."


Quan Đông Hàn nhìn Sử Diệp giống như một cục nam châm hút con nít mà vui vẻ, chẳng biết trên người y có mùi hương gì lại có thể hấp dẫn hài đồng như vậy, hắn cũng muốn ngửi thử.


Sử Diệp cảm nhận ánh mắt biết cười của hắn liền nhìn sang, đã lâu không gặp, cảm giác nhớ nhung hiện tại đã thỏa mãn được chút ít, thật sự muốn đến hỏi hắn có khỏe không? Dạo này sống thế nào?


Thiết Uy Hổ nhận ra được ánh nhìn của hai người, trong lòng cười lạnh mấy phần, xem ra đệ tử quý giá của Nam Kiếm phái có quan hệ mập mờ với ác tặc Sử Diệp là không sai.


Tiểu Bình cũng nhìn ra được điều tương tự, nhưng hắn lại cực kỳ ghét tên nam nhân anh tuấn kia, Sử Diệp có ngày hôm này cũng do tên đó ban cho, đồ sao chổi.


Sau đó Bình Tây vương lập tức cho người chuẩn bị sương phòng để họ nghỉ ngơi, đặc biệt là hai vị hoàng tử phải hồi cung ngay sáng mai, không thể chậm trễ đại sự quốc gia như này được, Cung Vân phi ở hoàng thành đã sớm sắp xếp tất cả rồi.


________________________________


Đêm đến, Sử Diệp không tài nào ngủ được liền ra ngoài phòng đi dạo một chút, dọc hành lang là đèn lồng được thắp sáng.


Sử Diêp chậm rãi chống gậy đi, được vài bước lại dừng chân thở dài ngẩng mặt nhìn trời.


Ngay lúc này lại gặp ánh mắt của Quan Đông Hàn ở trên nóc nhà, hắn nhếch môi vẫy tay với Sử Diệp.


Y cũng trong vô thức mà vẫy tay lại, dưới ánh trăng vằn vặt gương mặt của người nọ thật ma mị, khác so với vẻ ảnh tuần sáng ngời bình thường.


Quan Đông Hàn bất ngờ bay xuống, đứng sát gần mặt y rồi vòng tay siết lấy eo Sử Diệp, cười nói: "Sử ca! Chúng ta đã gặp lại rồi."


Sử Diệp đỏ mặt gật đầu, sau đó chợt nhớ ra cái gì liền lắc đầu: "Không phải... Đây là lần đầu..."


"Hửm? Huynh quên đêm hôm đó rồi sao?" Quan Đông Hàn vừa nói vừa đưa ngón tay lên vân vê đôi môi của Sử Diệp.


Sử Diệp nuốt nước bọt ực một cái, con mẹ nó kế hoạch thất bại rồi! Không còn mặt mũi cái khỉ gì nữa.


"Ta..."


"Không phải mộng... Hay là... Chúng ta lại thử lần nữa, để huynh vĩnh viễn không thể chối bỏ?"


"Tiểu tử thối... Ngươi... Ý ngươi là..."


Sử Diệp không biết nói gì trước vẻ mặt gian xảo giống hồ ly đó, Quan Đông Hàn nhếch môi thì thầm bên tai y: "Đệ rất thích... Hôn môi Sử ca..."


Sử Diệp như hóa đá trong vòng chưa đến một giây.


Quan Đông Hàn khẽ cười, hắn muốn đưa đầu lưỡi liếm lấy đôi môi nhỏ kia, nhưng bất chợt giọng nói trẻ con đánh tan tất cả: "Tiểu thúc đang làm gì với hắn ta vậy?"


Tử Kính Ân mắt tròn tròn ngây thơ nhìn bọn họ, Sử Diệp hốt hoảng đẩy hắn ra mà quên mất thăng bằng.


Y lảo đảo vài cái, Quan Đông Hàn đưa tay bắt lấy bả vai của y, thuận lợi giữ chặt y, hán cười hề hề nói: "Thần và tiểu thúc của điện hạ rất thân."


"Thì ra là bằng hữu tốt."


"Không phải, mà là huynh đệ tốt."


Quan Đông Hàn vẫn là vẻ tươi cười đó, Sử Diệp mắng trong lòng vừa nãy chẳng phải đã thổ lộ, vậy mà còn dám nói là huynh đệ tốt, bộ không sợ chột dạ hả?


Quan Đông Hàn biết y nghĩ gì, bèn ghé sát bên tai thì thào: "Qua mắt trẻ nhỏ."


Y hừ lạnh: "Đồ gian xảo!"


Ba người họ chẳng hề hay biết, ở góc khuất nào đó, Thiết Gia Long đã chứng kiến tất thảy.

Bình Luận (0)
Comment