"Đi nhanh lên một chút! Không phải người muốn quay về nhà sao?”
Giao nhân kia thấy nàng ở trên bờ biển vòng vo một lúc lâu không có nhảy xuống, liền lên tiếng thúc dục nhắc nhở.
Chúc Diêu nghe thấy vậy lại càng thêm hoảng loan. Xong rồi! Kết thúc rồi! Lần này mình chết chắc. Không biết khi mình nói với hắn mình không biết bơi có được hay không nhỉ?
Phi~ Giao nhân mà không biết bơi lặn. Nói ra hắn làm gì có tin mình.
” Tị thủy chú!”
Đột nhiên một âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên bên tai. Là sư phụ!
Nhất thời tâm trạng hoảng loạn được bình tĩnh lại. Đúng nha! Nàng có thể dùng ” Tị thủy chú”. Khi đó nàng ở trong nước không khác gì ở trên đất liền vậy. Ngay lập tức, Chúc Diêu liền làm cho mình một cái phép thuật ” Tị Thủy chú”. Bỗng nhiên quanh thân nàng xuất hiện một bọt khí trong suốt.
Nàng bước chân vào trong nước. Nước tự động chảy vòng qua thân thể nàng.
Tên giao nhân kia nhìn nàng xem xét một lúc lâu mới khinh thường nói,
” Tại sao ngươi có thể thích bộ dạng xấu xí của loài người này đến như vậy cơ chứ? Xuống nước mà vẫn không biến về hình dạng cũ à?”
Giao nhân từ khi sinh ra đã có kỹ năng hóa hình thành con người. Nhưng do cuộc sống hàng ngày ở trong nước. Cho nên bọn họ rất ghét hóa thành hình người.
” Ha ha, sở thích của ta khá là đặc biệt!”
Chúc Diêu nghe thấy vậy, chỉ còn biết cười nói.
” Ta mặc kệ ngươi!”
Ngư Lí không thèm để ý tới nàng nữa, phất tay một cái rồi đong đưa cái đuôi cá hướng nước sâu bơi đi. Chúc Diêu vội vàng đuổi theo.
Bọn họ đi một lúc, cho đến khi không thấy được bờ biển nào nữa của giao nhân. Lúc này Ngư Lí mới thở ra một hơi, duỗi lưng một cái, bắt đầu oán trách,
“Cuối cùng cũng có thể lấy hơi được một cái. Lão tử ở trên bờ trông coi mấy ngày rồi. Sắp biến thành cá khô tới nơi rồi.”
Thì ra là do hắn lười biếng. Không trách hắn nhiệt tình như vậy đưa nàng ”về nhà”.
” Không biết Ngư Lí đại ca, muốn đi đâu, làm gì?”
Ngư Lí thấy nàng có hứng thú, cũng nhiệt tình nói,
” Cũng không biết cái đám người kia hỏi được từ đâu cái tin tức nói rằng mấy ngày qua có một đám người tu hành đi qua nơi này. Vốn là ta định bắt một hai tiên nhân tu hành bình thường. Đáng tiếc mấy ngày nay không gặp được một ai.”
Hắn giống như nghĩ tới điều gì, nước miếng nhỏ dãi,
” Nghe nói ăn bọn họ rất là ngon.”
Tiên nhân ngon...
“…………”
May là hắn mắt bị đui mù, mới đem nàng xem là đồng loại.
Ngư lí quay đầu lại nhìn nàng một cái. Trên khuôn mặt hiện ra vài tia đồng cảm,
” Ngươi ấy à cũng có mấy phần giống bọn họ. Ta đoán người thấy đám người tu tiên kia nên mới chạy trốn bảo toàn vận mệnh đúng không? Nếu không phải trên người của ngươi mang theo Tiếu Sa. Thì ta cũng không có thừa nhận ngươi là đồng loại của ta đâu.”
Tiếu Sa! Chúc Diêu sửng sốt một chút. Trên người nàng hình như không có đồ chơi này thì phải. Nàng chỉ có mấy bộ y phục và….
Đột nhiên nàng nhớ tới trong túi trữ vật của mình có mấy cái Kinh Nguyệt Đới.
Ôi trời! Đại ca! Khẩu vị của người thật là nặng!
” Người đừng có nản chí như vậy”
Ngư Lí thấy tâm trạng của nàng có vẻ xuống thấp liền lên tiếng an ủi,
” Mặc dù người gặp xui xẻo một chút, không có đầu thai thành một con cá tốt. Nhưng người chỉ cần cố gắng một chút vẫn có cơ hội lên cấp mà.”
Thì ra là hắn đem nàng so sánh với cái đám giao nhân cấp 6 kém cỏi kia. Hầu hết giao nhân sinh ra đã là cấp 8. Nếu nghĩ như vậy thì quả thật nàng đúng là xui xẻo rồi.
” Nhưng mà sở thích đặc biệt kia của ngươi phải đổi mới được.”
Ngư Lí nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái, vẻ mặt rất là chán ghét nói,
” Tộc giao nhân yêu thích đuôi cá xinh đẹp cường tráng. Thế nhưng người lại thích biến thành cái bộ dạng xấu xí như thế này. Nếu mà như vậy thì người sẽ không tìm được vợ đâu.”
” Ta là nữ. Không cần tìm vợ.”
Nhận lầm chủng tộc nàng đã bỏ qua cho rồi. Tại sao hắn lại còn nhận lầm giới tính nữa cơ chứ??
Ngư Lí sửng sốt. Giống như vừa nghe được tin tức chấn động gì đó… Trong nháy mắt hắn mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm vào l-ng ngực của nàng.
“………”
Đệt! Bánh bao hấp cũng là bánh bao! Thế mà người nhìn không thấy à?
“Ngươi...... Ngươi...... Ngươi ngươi......”
Giống như là đã xác nhận nàng là nữ. Ngư Lí kinh ngạc chỉ về phía nàng. Trong nháy mắt không biết nên nói như thế nào. Mà cái đuôi cá của hắn đang còn màu nâu lấy một tốc độ quỷ dị biến thành màu hồng.
Chỉ trong chốc lát, đang còn là một con cá liền biến thành thịt kho tàu.
“Ngươi...... Tại sao không nói sớm.”
Ngư Lí thối lui về phía sau một bước. Mới vừa rồi lôi kéo nàng không gì bằng hữu thân mật. Trong nháy mắt liền biến thành một tiểu tức phụ bị khinh bỉ. Hắn cúi đầu xuống thấp thỏm liếc trộm nàng.
Nàng là nữ thì có gì phải kỳ quái tới như vậy?? Ngươi làm ra dáng vẻ xấu hổ đấy làm cái gì?? Tổng tài bá đạo biến thành hình ảnh kiều thê? Có cần phải kinh hãi tới như vậy hay không???
————————-
Có lời đồn rằng trong tộc giao nhân nữ giới vô cùng thưa thớt. Trong một tộc quần nữ giới không quá 10 người. Cho nên từ khi vừa mới ra đời đã được toàn tộc bảo vệ. Mà nữ giới trong tộc giao nhân cũng có quyền lãnh đạo tuyệt đối. Có một số giao nhân thậm chí cả đời còn chưa từng thấy một con nữ giới. Điều này có thể thấy được Ngư Lí gặp được một con nữ giới là một chuyện không thể nào tin được. Mặc dù Chúc Diêu chỉ là giả.
Kể từ khi Chúc Diêu cho Ngư Lí biết được giới tính của mình. Ngư Lí liền cảm thấy không thoải mái, không được tự nhiên. Hắn cũng không dám lớn tiếng nói chuyện nữa. Hắn chỉ dám len lén nhìn nàng mấy lần mà thôi. Mà đuôi cá của hắn thì vẫn như cũ duy trì trạng thái thịt kho tàu. Thỉnh thoảng còn nhếch lên về phía nàng đầy vẻ ngượng ngùng.
Nhưng cái vẻ mặt kia lại hiện ra sự kinh khủng. Một sự kinh hãi không thể nói lên lời.
” Khụ, còn xa lắm không?”
Chúc Diêu đành nói sang chuyện khác. Lúc này nàng sắp nổi da gà tới nơi rồi. Đừng có dùng cái ánh mắt đó giết nàng nữa. Nếu nàng mà biết mọi chuyện như thế này nàng thà làm một chàng cá không có ngực còn hơn.
Ngư Lí chỉ chỉ về phía trước. Nín thở rồi trả lời. Giống như sợ nàng nghe thấy giọng của mình rồi giật mình vậy,
“Trước...... Phía trước là đến!”
Chúc Diêu ngẩng đầu nhìn lên. Cách đó không xa ở phía trước có một đạo ánh sáng chói lọi. Nó ở giữa đáy biển xám xịt này hiện ra đặc biệt rõ ràng. Mơ hồ có thể thấy được sau ánh sáng kia chính là bức tường cũ kỹ.
” Cảm ơn. Ta tự mình đi tới đó được.”
Chúc Diêu vội vàng cáo từ.
” Một mình người đi tới đó không sao chứ?”
Giao nhân Ngư Lí có chút lo lắng hỏi.
” Ở bên đó có một cái kết giới rất là lớn. Ở bên trong đó ngay đến cả nước cũng không có. Rất là nguy hiểm.”
Chúc Diêu lắc đầu,
” Không có chuyện gì đâu. Đi tới nơi đó ta liền biết đường. Có thể tự mình trở về nhà được.”
Nàng thật sự không thể mang theo một con cá đi về phía đó được.
” Ừ!”
Ngư Lí có chút thất vọng gật đầu. Hắn lo lắng nhìn nàng mấy lần, rồi nói mấy câu khách sao,
” Lần tới ngươi đừng có chạy loạn nữa nha! Nếu không lại lạc đường nữa thì khổ. Nếu như… như lạc đường lần nữa. Có thể tới chỗ ta tìm ta đưa về.”
” Ừ!”
Đã lạc đường thì làm sao tìm tới chỗ ngươi được cơ chứ?
” Người đi đường nên cẩn thận”
“Ừ”.
Lúc này Ngư Lí mới do dự xoay người bơi ra ngoài. Đột nhiên như nhớ ra điều gì hắn liền quay lại. Ánh mắt như tuyết nhìn vào nàng,
” Cái kia…. ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Ngươi đã tìm được người bầu bạn hay chưa? Nếu như chưa có ai…. ngươi cảm thấy ta thế nào?”
” A~!”
Đây là triển khai cái kỹ năng thần thánh gì vậy?
Ngư Lí mở ra đuôi cá thịt kho tàu của mình nói,
” Ta rất là cường tráng. Ta có thể bảo vệ người an toàn tuyệt đối.”
” Ách….”
Tại sao lần đầu tiên được cầu hôn kỳ diệu của nàng lại bị một con cá cướp mất?
” Ta sẽ đi săn. Ở trong tộc chúng ta không ai giỏi hơn ta về mặt này.”
“……….”
Nhưng mà nàng có ăn được nữa đâu. Nàng là người ích cốc mà.
” Ở trong tất cả giao nhân, ta là người dệt Tiếu Sa giỏi nhất.”
“……….”
Dệt nó xong để dùng làm Kinh Nguyệt Đới sao?
” Năng lực của ta cũng rất là mạnh. Tuyệt đối có thể bằng 7-8 giao nhân cộng lại.”
“……….”
Đang nói về may vá tại sao lại chuyển sang đề tài đánh nhau rồi??
” Ta còn có thể….”
Không đợi hắn nói xong, Chiếc dây chuyền ở trước ngực Chúc Diêu đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng trắng rất là chói mắt. Nó trực tiếp đánh thẳng lên người Ngư Lí đang còn lải nhải kia. Trong nháy mắt thân ảnh Ngư Lí bị bắn ra ngoài. Ngay cả âm thanh gào thét cũng không kịp nghe thấy.
Sư phụ...... Rất là bạo lực!
Ngọc Ngôn bé nhỏ nhẹ nhàng bước ra từ trong dây chuyền ra ngoài. Hắn ngồi ở trên vai Chúc Diêu. Bình thường hắn có vẻ mặt lãnh đạm. Thế nhưng vào lúc này vẻ mặt không khác gì chồng lên một tầng hàn băng. Cả người toát ra hàn khí lạnh lẽo tăng lên vùn vụt.
Chỉ là một đầu yêu thú cấp 8, mà cũng mơ tưởng tới đồ đệ của hắn!
” Đi!”
Hắn nói một tiếng cụt ngủn chỉ có một chữ. Thế nhưng từ này lại lạnh lẽo không khác gì rơi vào hầm băng vậy.
Chúc Diêu cảm giác sư phụ lúc này tức giận. Hơn nữa còn rất là tức giận. Nhưng hắn tức giận vì cái gì vậy? Nàng vuốt vuốt cánh tay bị băng đông cứng lại, rồi im lặng tiến về phía di tích kia. A!~A!~A!~A!~….. Sư phụ thật là đáng sợ.
——————–
Khu di tích thượng cổ này rất là kỳ quái. Nó ở dưới đáy biển và được một trận pháp khổng lồ bao phủ. Bên trong trận pháp thì nó không khác gì một mảnh lục địa bình thường. Ở bên trong mảnh đại lục này còn có một khu rừng tràn đầy cây cối. Mà ở giữa nó chính là một cung điện có phần cổ xưa tọa lạc ở ngay đó. Nó không khác gì cung điện nàng mơ thấy.
Về chuyện ” Mộc Linh”, Chúc Diêu cũng không có nói chuyện này cho sư phụ biết, bởi vì … chuyện này liên quan tới rất nhiều chuyện. Nhưng Ngọc Ngôn cũng chưa từng hỏi nàng về chuyện này. Cũng không hỏi vì sao nàng lại tới khu di tích thượng cổ này. Thế nhưng tại sao hắn lại biết ở nơi này có một chỗ như thế này. Hắn đi tới đây là do hắn tùy hứng. Vào thời điểm thích hợp có khi hắn ra tay giúp đỡ nàng giải quyết một chút phiền toái vậy.
Sư phụ như thế này khiến cho Chúc Diêu rất là an tâm và có chút áy náy với hắn. Chẳng qua là do nàng không thể khẳng định những chuyện trong giấc mơ là sự thật. Không biết nó có phát sinh đúng như những gì nàng mơ hay không. Cho nên chuyện nàng tới nơi này tìm ” Mộc Linh” nguyên nhân phần lớn là chứng minh những gì mình hoài nghi có phải là sự thật hay không.
” Sư phụ! ” Đoạn tuyệt đất” có nghĩa là gì.”
Giao nhân kia trên đường đi đều nói nơi về ” Đoạn Tuyệt Đất” là một nơi rất là hung hiểm. Chúc Diêu nghe thấy tim cũng thấp thỏm lo lắng.
Ngọc Ngôn sau một lúc suy tư mới trả lời,
” Ta nghĩ nơi này chính là nơi cuối cùng của bí cảnh. Đám yêu thú kia sinh trưởng ở nơi này, trừ khi phi thăng thì không thể nào rời được cái bí cảnh này. Cho nên bọn yêu thú này không dám tùy ý tới nơi này.”
” Thế nếu như chúng ta đi vào nơi này thì sao?”
” Chuyện này ta cũng không biết. Ta chưa từng nghe thấy có người tu tiên nào vào được trong này. Ta nghĩ nếu như người tu tiên tiến vào nơi này… thì có lẽ không thể trở lại Tu tiên giới được. Mà chính là hồn phi phách tán.”
Hắn cũng không thể xác định được chuyện này? Xem ra nơi này rất là nguy hiểm. Nếu như có thể thì nàng cũng không thích đi vào nơi này. Nhưng bốn phía của khu di tích này lại rất là an toàn. Nàng cũng đã từng dò xét qua. Hoàn toàn không có hơi thở của yêu thú.
Nàng vừa tiến vào cái cung điện thì đột nhiên nghe được âm thanh vô cùng quen thuộc.
” Tiêu sư thúc. Nơi này rốt cuộc là nơi nào vậy?”
Âm thanh này là của Lục Sát!
Chúc Diêu nhìn sang bên cạnh thì thấy có hai người đang đi về phía này. Lâu lắm rồi nàng không thấy Lục Sát và Tiêu Dật. Mà trên người bọn họ cũng không dính một chút nước nào. Mà cũng không thấy bộ dạng có vẻ ác đấu để vào nơi này. Giống như bọn họ đột nhiên xuất hiện ở nơi này vậy. Nàng nhìn kỹ lại thì thấy có một tia sáng ở dưới chân bọn họ chưa kịp rút đi.
Ặc! Thì ra nơi này có Truyền Tống trận pháp. Nàng phải đi vất vả nhiều ngày như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Nàng hận hào quang của nhân vật chính!
” Đây chính là một khu di tích thượng cổ.”
Tiêu Dật trả lời, rồi chỉ vào kiến trúc bốn phía xung quanh.
” Nhìn kiến trúc nơi này mà xem chỉ có thời kỳ thượng cổ mới có.”
” Vậy trong này sẽ có Đại cơ duyên?”
Hai con mắt Lục Sát liền phát ra ánh sáng. Thời kỳ thượng cổ chính là thời kỳ thần ma cùng tồn tại. Tu tiên giới lúc này không thể nào có được.
Tiêu Dật cũng hưng phấn, gật đầu nói,
” Nơi này bí ẩn như thế này. Nếu như chúng ta không bị kẻ xấu bao vây rồi vừa hay đ-ng trúng truyền tống trận pháp rơi vào nơi này thì chưa chắc chúng ta vào được nơi này. Xem ra người bố trí nơi này, có lẽ là một người vô cùng….”