Dịch giả: Hoangforever
Sau khi nhìn thấy ánh sáng một lần nữa. Điều đầu tiên Chúc Diêu làm là kiểm tra lại cơ thể của mình.
Rất tốt! Tay chân vẫn còn bình thường, vẫn dài như cũ, không phải là hình hài của đứa con nít. Trong miệng của nàng cũng không có bị nhét vật thể khả nghi nào cả.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh xem có cái gương nào không. Vừa hay nàng thấy một tảng đồng sạch sẽ trơn bóng, phát ra ánh sáng. Ngay lập tức Chúc Diêu liền bước về phía nó và nhìn vào trong tảng đồng.
Rất tốt! Rất đầy đủ!!
Bên trong tảng đồng là hình ảnh của một thiếu nữ đoan chánh.
Nàng đang còn mặc một trang phục áo dài, màu xanh đen. Tóc của nàng cũng không được dài cho lắm. Nó bị thắt nút ngay ngắn thành một búi tóc nhỏ ở trên đỉnh đầu. Mặt mũi nàng nhìn có vẻ rất là hào hùng. Mà quan trọng hơn đó là… nàng cao có chừng một 70 cm. Trông nàng không khác gì một chú lùn đáng yêu vậy. Chúc Diêu càng nhìn càng thêm thỏa mãn.
Nhưng có một khuyết điểm duy nhất, đó là ngực của nàng vẫn phẳng như cũ. Nàng sờ sờ ngực của mình thì thấy bộ ngực này của nàng so với cái bánh bao cũ của nàng còn phẳng lì hơn nữa.
Lúc này Chúc Diêu chỉ muốn ói ra một trận và bắt đầu suy nghĩ xem nguyên nhân vì sao bộ ngực này lại phẳng như vậy. Nàng đang tự hỏi rằng không biết có phải là do nó dùng dinh dưỡng để phát triển chiều cao lên. Cho nên nó mới phẳng lì như thế này.
” Tiểu huynh đệ! Cho ta hỏi: phía trên này viết chữ Khâu Cổ Phái có phải không?”
Chúc Diêu đang còn kiểm tra cơ thể mới của mình. Đột nhiên có một giọng nói của một thanh niên vang lên bên cạnh. Hắn vỗ vỗ vai nàng hỏi.
” Dĩ nhiên là không phải rồi. Khâu Cổ Phái là ở…..”
Chúc Diêu vừa mới ngẩng đầu lên thì đã bị ba chữ to đùng ở phía trên chặn ngay họng lại.
Sặc! Đúng là ba chữ Khâu Cổ Phái thật.
” Tiểu huynh đệ?”
Thanh niên kia liền sửng sốt, nhịn không được lại vỗ vai nàng,
” Xin lỗi! Ta là tán tu. cho nên ta không biết chữ. Ta đang định đầu nhập vào Khâu Cổ Phái. Nghe nói ở đây có truyền tống trận pháp. Vì vậy ta mới chạy sang nơi này nhìn xem một chút. Huynh đệ người giúp ta một chút đi! Có phải ba chữ trên kia là Khâu Cổ Phái hay không?”
” Ách! Chính là nơi này.”
Chúc Diêu liền toát ra mồ hôi lạnh. Không ngờ nàng trọng sinh lại đến ngay trước cửa nhà nàng.
” Đa tạ tiểu huynh đệ!”
Thanh niên kia hướng nàng trả lễ. Sau đó đi về phía bên phải tảng đá. Trận pháp sáng lên. Thân hình hắn bắt đầu nhạt dần. Nhưng hắn vẫn không quên quay lại nói với nàng một câu.
” Tiểu huynh đệ! Cáo từ!”
” Cáo từ.”
Chúc Diêu cũng trả lễ.
Nhất thời nàng có chút không hiểu. Tại sao người kia lại gọi nàng là ” tiểu huynh đệ?”
Nàng quay sang tảng đồng nhìn lại lần nữa. Bộ trang phục màu xanh che hết cơ thể khiến cho nàng không nhận ra mình là con trai. Cộng với việc hình dáng cao. Không trách nàng nhận lầm là phải.
Chúc Diêu thở dài, yên lặng. Nhìn người thanh niên nó với một ánh mắt chán ghét. Tại sao hắn có thể nhận lầm nàng là nam được cơ chứ???
Thấy quần áo của mình khá là xộc xệch. Nàng liền sửa sang lại quần áo. Đột nhiên nàng cảm giác ở giữa hai chân mình có thứ gì đó. Một dự cảm bất thường chợt nổi dậy……….
Nàng xoay người, im lặng, kéo quần của mình ra, nhìn xuống….
“………”
Không! Không! Không!
Chắc chắn là do nàng kéo quần ra không đúng phương pháp. Trên người của nàng sao có thể mọc ra thêm một bộ phận nữa được cơ chứ.Thử lại lần nữa xem sao!!
Nàng lại kéo quần ra lần nữa….
Nàng lại khép lại! Chắc chắn là do nàng bị hoa mắt.
Nàng xoa xoa hai con mắt. Lại kéo quần ra lần nữa….
Lại khép lại!
“A.a.a.a.a.a.a.a.a.a…………………..”
Chúc Diêu kêu lên thảm thiết.
Cái con mẹ, con mẹ, con mẹ, con mẹ nó chứ! Tại sao nàng biến thành nam được??? Chuyện này quá là phản khoa học!
Cái hệ thống kia cho nàng trọng sinh ở bên cạnh tảng đá?? Chẳng lẽ nó muốn nàng đâm đầu vào tảng đá này tự tử à???
Chúc Diêu cảm giác rất là khó chịu trong người. Cảm giác giống như cả thế giới này ghét bỏ nàng vậy.
Người đó! Người đi ra ngoài cho ta! Chúng ta nói chuyện nhân sinh tươi đẹp một chút!
———————–
” Chiêm chiếp??”
Đột nhiên có ánh sáng màu lục lóe lên trước mắt nàng. Sau đó một đoàn màu lục liền nhảy ra ngoài.
Chúc Diêu nhìn cái bồn hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Hơn nữa nó không có đất mà phát triển to như thế này được, khiến cho nàng sợ hết hồn.
” Yêu nghiệt phương nào??”
Cái bồn hoa nhảy nhảy ở trước mặt nàng. Sau đó nó uốn thân cành của mình, cọ cọ lên chân của nàng, kêu:
” Chiêm chiếp~!”
Âm thanh này sao nghe quen vậy ta???…….
“Người là Mộc Linh?”
” Chiêm chiếp!”
Bồn hoa gật đầu.
” Tại sao người lại ở đây?? Hơn nữa người còn đột nhiên lớn lên như vậy nữa??”
Chúc Diêu nhìn nó mà giật mình. Lúc trước nó ở trong chiếc hộp kia. Nó cũng là một cái mầm cây nho nhỏ, có hai chiếc lá mà thôi. Tại sao lúc này, nó lại biến thành cái bồn hoa di động rồi???
” Chiêm chiếp, chiêm chiêm chiếp chiếp, chiếp chiếp chiếp chiêm…..”
Mộc Linh dùng sức huy động mấy cành nhỏ của mình. Nó kêu lên một tràng dài, giống như kiểu nó đang giải thích cho nàng biết vậy.
Đáng tiếc thay! Nàng một câu nghe cũng không hiểu. Nàng không hiểu nó đang nói cái gì.
” Thôi kệ đi! Người còn sống là may rồi!”
Lúc ấy, trong tình huống cấp bách, nàng đem Mộc Linh bỏ vào trong thần trí của mình. Không ngờ nó cũng trọng sinh theo nàng. Chúc Diêu sờ sờ lên người nó. Thật sự nó là một gốc cây trưởng thành sao??
” Chiêm chiếp!”
Mộc Linh vươn hai cành cây nhỏ lên tạo thành một hình trái tim nho nhỏ.
Đây là… nó đang khen tặng nàng sao??
Chúc Diêu cảm thấy buồn cười. Nàng nhẹ nhàng sờ lên mấy chiếc lá nho nhỏ. Nhưng không sao mà sờ được vì nó quá trơn.
” Meo…. Ngao…”
Đột nhiên có một con thú nhô ra từ chiếc lá kia. Nhìn cái bản mặt này của nó, không ngờ nó lại chính là con dị thú kia.
Chúc Diêu hết hồn, liền tát cái ” Bốp” một phát vào nó theo phản xạ. Con dị thú liền lăn chục vòng ra xa, đụng phải cây khô mới dừng lại được. Lúc này nó thở hổn hển kêu lên hai tiếng.
” Méo….Méo…”
Con dị thú bị thu nhỏ ủy khuất bò dậy. Sau đó khập khiễng đi về phía nàng giống như kiểu cái tát kia khiến nó rất là đau vậy.
Trong lòng Chúc Diêu lúc này liền trở nên căng thẳng. Cơ thể nàng liền khởi động chế độ đề phòng. Nàng sao có thể quên được cảnh tượng hung tàn của con dị thú này ở trong bí cảnh lúc trước được cơ chứ. Theo thói quen, nàng định gọi ra ” Phi kiếm” của mình. Đột nhiên nàng phát hiện thấy trong cơ thể của nàng không có bất kỳ tia tinh khí nào.
Ặc! Cỗ máy đại gian ác kia! Không ngờ nó dám để lại di chứng cho nàng sau khi nàng sống lại.
Nàng vội vàng chạy về phía tảng đá. Cho dù nàng không còn tinh khí thì nàng vẫn còn thể lực.
” Đừng qua đây! Người mà qua đây nữa… Ta sẽ dùng nó đè chết người!”
Con dị thú nghe thấy vậy liền sửng sốt. Hai con mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn chằm chằm nàng….
Đột nhiên từ hai đôi mắt đen nháy kia dâng lên một tầng hơi nước, giống như kiểu một giây sau nó sẽ khóc rống lên vậy.
Chúc Diêu đang ôm tảng đá:
“……………”
Way, way!! Người bắt nạt chính là người đó. Người biểu hiện như vậy nghĩa là sao???
” Ô ô……..oa oa oa oa oa……….”
Quả nhiên con dị thú kia nằm trên mặt đất. Bốn chân giãy nãy trên mặt đất, bắt đầu khóc rống lên như một đứa trẻ.
“………….”
” Oa oa oa oa……….”
” Đừng khóc!”
” Oa oa oa oa oa oa oa oa……”
” Ta không đánh người đâu.”
“Oa oa oa oa oa oa oa oa……”
” Ta thật sự không đánh người mà, người không tin ta à??”
“Oa oa oa oa a a a a a ……”
” Đủ rồi!”
“Oa oa oa oa a a a a a ……”
” Câm miệng!”
“………….”
Tiếng khóc dừng luôn!!!!
Đừng đừng để ta hung lên nghe chưa!!
Chúc Diêu cảm thấy đau đầu với con dị thú này. Nàng đi tới bên cạnh con dị thú thu nhỏ, sờ sờ tay mình lên cái đầu nho nhỏ của nó, hỏi:
” Người tại sao lại ở nơi này được, nói ta nghe??”
” Meo ngao….”
” Tại sao người muốn đi theo ta?”
” Meo ngao…”
” Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
” Meo Ngao…”
” Meo Ngao cái đầu nhà mày à!”
Chúc Diêu giơ tay giả bộ tát cho nó cái nữa,
” Vẫn còn giả bộ?? Đừng tưởng người giả bộ như thế là có thể lừa ta rằng người không biết nói. Rõ ràng là người biết nói.”
Lão đầu trong bí cảnh kia từng nói rằng. Con dị thú này từ trên thượng giới hạ phàm xuống đây và nó là một con yêu thú không có năng lực hóa hình. Nhưng con dị thú này chí ít nó cũng phải là 11 cấp. Mà đã sau 10 cấp là có năng lực hóa hình. Cho nên không có lý nào nó không biết nói chuyện.
Con dị thú dùng hai chân trước của mình xoa xoa vào phần đầu bị nàng đánh. Hai con mắt nhìn chăm chăm vào nàng ủy khuất như cũ. Sau đó nó yếu ớt nói một chữ,
” Đau!”
Chúc Diêu nghe thấy vậy, sắc mặt liền tối sầm lại. Hai tay nàng ôm quyền, kêu ” răng rắc”, cười lạnh nói:
” Người có tin là ta sẽ cho người đau hơn nữa không?”
Dị thú nghe thấy vậy, sắc mặt liền tái mét. Nó lập tức ngồi chổm hổm rất là quy củ. Nó len lén nhìn nàng với một cái ánh mắt rất là sợ hãi. Hai con mắt như hai viên ngọc trai của nó ti hí chuyển động nói,
” Ta cũng tiến vào Đoạn Tuyệt Đất như người. Vì vậy ta mới xuất hiện ở đây.”
” Có cục cứt!”
Chúc Diêu tát cho nó một cái, nói tiếp:
” Có nhiều loài rơi vào Đoạn Tuyệt Đất như vậy. Tại sao chỉ có mình người tới đây?? Người tưởng ta ngu như người à?”
Con dị thú nghe thấy vậy chỉ biết cúi đầu, làm ra bộ dạng hối lỗi,
” Ta rơi xuống Đoạn Tuyệt Đất trước, và ta… ta cũng trốn vào trong thần trí của người. Cho nên….”
Chúc Diêu nghe thấy vậy liền nhíu nhíu mày. Chuyện này rất có thể nó nói đúng. Lúc đó nàng chỉ còn một hơi thở. Nếu như nó nhân cơ hội này tập kích thần trí của nàng thì quả thật nàng không hay biết gì cả.
” Vậy tại sao người lại biến thành như thế này?”
Chúc Diêu vừa nói xong, con dị thú càng thêm ủy khuất, nói,
” Ta cũng không biết tại sao nữa. Tu vi của ta vẫn còn. Thế nhưng trong cơ thể của ta không có nửa điểm linh khí.”
Đó là do nó chưa có nạp điện.
Trong nháy mắt Chúc Diêu liền biết tình huống của nó giống y xì phót của nàng. Cả hai đều bị sét đánh cho mất hết linh khí.
” Vậy tại sao người lại ẩn núp trong Mộc Linh?”
Chúc Diêu lại hỏi tiếp,
” Người xuất hiện đột ngột như vậy. Chẳng lẽ người định lợi dụng ta chưa kịp chuẩn bị để chạy trốn càng xa càng tốt đúng không?”
” Ta…. ta định đi theo người.”
Dị thú có chút xấu hổ giải thích.
” Lý do?”
” Người rất mạnh!”
Nhất thời cặp mắt của nó lóe ra ánh sáng giống như kiểu gặp được thần tượng vậy.
Nó chưa từng thấy ai đã chết mà có thể sống lại như nàng. Cho dù nó có ở trên thượng giới đi chăng nữa, thì nó cũng chưa từng thấy người nào như nàng. Hơn nữa vào thời khắc nàng trọng sinh kia, nó mơ hồ cảm nhận được một tia hơi thở Thiên đạo,
” Ta đi theo người, khả năng ta trở lại thượng giới chắc chắn sẽ cao hơn. Ta sẽ đi theo và giúp đỡ cho người. Thậm chí chúng ta có thể làm khế ước giữa người và thú.”
Chúc Diêu nghe thấy vậy giật mình nói
” Hả hả!”
Cho dù nó có biểu hiện thân mật hơn thế nào đi chăng nữa thì rốt cuộc nó vẫn là yêu thú. Mà lúc trước nó lại còn là địch của nàng. Nó đánh cho nàng thừa sống thiếu chết nữa.
Mà có một điều khiến cho nàng không thể tha thứ được cho nó. Đó là nó đánh cả sư phụ của nàng. Quả thực chuyện này không thể tha thứ được.
” Tạm biệt!”
” Người…. người đừng đi!”
Dị thú thấy Chúc Diêu đi mất, liền vội vàng ôm lấy chân nàng. Nó vừa bị Chúc Diêu kéo lê đi vừa nói,
” Ta rất là hữu dụng. Ta là yêu thú 11 cấp. Ở trong cái thế giới này rất ít yêu thú có thể đánh lại được ta.”
Chúc Diêu vẫn tiếp tục đi…..
” Mũi của ta rất nhạy. Ta có thể giúp người tìm linh thảo…”
” Không cần!”
” Ta có thể giúp người thu phục yêu thú.”
” Khỏi cần!”
” Ta… ta còn có thể làm chăn cho người đắp.”
” Cút!”
—————————–
Chúc Diêu cảm giác nàng bị con dị thú kia quấn chặt không rời vậy. Nàng đi tới đâu nó theo tới đó. Mà vừa đi nó vừa phát ra tiếng ” Ô Ô Ô” nhìn rất là ủy khuất. Nàng cũng mặc kệ nó. Dù sao lúc này nó cũng không có bất kỳ linh khí nào. Cho nên nó cũng không thể nào tổn thương được nàng.
Nàng đem Mộc Linh bỏ vào thần trí của mình lại một lần nữa. Sau đó nàng dự tính đi tới Ngọc Lâm Phong. Ít nhất nàng cũng muốn báo cho sư phụ biết nàng vẫn bình an. Hơn nữa nàng có kinh nghiệm lần trước rồi. Nàng đoán hiện giờ có lẽ cũng đã trôi qua 100 năm nữa rồi.
Lần trước khi nàng bị yêu hồ giết chết. Sư phụ rất là tức giận. Hắn đã phá hủy cả khu rừng Úc U. Lúc này nàng cưỡng ép đem sư phụ ra khỏi ” Thức Vân Khải.” Cho nên hắn chắc chắn còn tức giận lớn hơn nữa.
Còn một người làm cho nàng vô cùng lo lắng nữa. Đó là Vương Từ Chi. Từ trước tới nay thằng bé này biểu hiện rất dễ bị kích động. Nàng chỉ sợ trong lúc nàng không trông chừng hắn. Hắn lại chạy tới chỗ Tiêu Dật tìm chết, bất chấp hậu quả.
Càng nghĩ nàng càng thêm lo lắng hơn. Nàng nhìn bốn phía đánh giá nơi này một chút. Đây là nơi thiết lập truyền Tống Trận của môn phái. Nó ở khắp mọi nơi. Nàng muốn tới Khâu Cổ Phái. Thật ra quãng đường tới đó vẫn còn xa lắm. Nàng nhìn tảng đá bên cạnh viết ba chữ ” Khâu Cổ Phái” to đùng rồi sau đó đi vào Truyền Tống Trận ở bên cạnh.
Ánh sáng lóe lên. Nàng đã xuất hiện trên một hòn đảo. Mà phía trên bầu trời của hòn đảo này lại chính là một ngọn núi to đùng trôi nổi ở trên đó. Cảnh tượng này rất là quen thuộc đối với nàng.
Nàng đã trở về!
Chúc Diêu ngẩng đầu nhìn ngọn núi trôi nổi trên bầu trời. Trong nháy mắt nàng có cảm giác bình an. Giống như kiểu nàng muốn nhanh chóng trở về nơi này để gặp gỡ người sư phụ chuyên gia hãm hại đồ đệ kia vậy.
Nhưng vấn đề là….
Nàng trở về đó như thế nào đây? Đan điền trống trơn. Một tia linh khí cũng không có. Nàng hoàn toàn không có khả năng bay lượn!!
Nàng ngẩng đầu nhìn đệ tử bay tới bay lui mà cảm giác rất là ưu thương. Thế nhưng lại không có một ai nhìn xuống hòn đảo nơi nàng đang đứng ở đây lấy một cái. Mọi người bay tới vội vàng, bay đi cũng rất là vội vàng.
Đặc biệt có một đạo bay tới vô cùng nhanh. Cơ hồ nó chỉ lóe ra một cái bóng trắng. Nàng chỉ thấy cái bóng trắng. Còn hình dạng người này như thế nào, nàng không nhìn rõ được. Nó ” Vút” một cái, rồi mất tăm không thấy đâu luôn.
Đột nhiên cái bóng ” Vút” kia trở lại.
A A A!! Ta ngất! Nó thật sự trở lại!
Bóng trắng chợt lóe. Một thân ảnh trắng như tuyết đột nhiên dừng trước mặt nàng. Mà khuôn mặt của hắn thì không khác gì một khối băng ngàn năm cả. Hơi lạnh tỏa ra bốn phía, giống như kiểu nàng hơi nhích gần tới chỗ hắn một chút liền bị hơi lạnh này đông cứng thành băng vậy.
Ngọc Ngôn nhìn chằm chằm vào người thanh niên xa lạ này một lúc lâu. Thế nhưng hắn lại không có nói gì.
Đồ đệ?
Không đúng! Đồ đệ mình sao có thể là nam được??
Nhưng trên người thanh niên này rõ ràng có một tia thần thức của hắn phát ra. Đồ đệ của hắn luôn luôn ngu xuẩn. Hơn nữa còn rất là am hiểu các phương thức tìm đường chết. Không chừng người này chỉ là giả dạng.
Sư phụ! Chúc Diêu nhìn thấy sư phụ mà cảm động muốn khóc. Quả nhiên sư phụ vẫn là đáng tin nhất. Hắn lại tới nhặt nàng trở về. Nàng đang định chạy tới ôm bắp đùi sư phụ…. vân vân và vân vân… vừa mới nói.
” Sư…..”
Nàng còn chưa nói dứt lời, Ngọc Ngôn đã bước tới trước một bước rất nhanh. Sau đó chậm rãi đưa tay lên túm lấy cổ áo nàng, Sau đó…..
” Rầm!”
Hắn ném nàng xuống mặt đất. Xong đó hắn thả tay ra. Động tác nhanh gọn, dứt khoát.
Chúc Diêu bị ném cái ” Rầm”:
“…………..”
Bằng phẳng? Ngọc Ngôn có chút gấp gáp. Hắn vừa mới nhìn lên ngực nàng và đã kiểm tra đi kiểm tra lại 2 lần thì thấy ngực nàng vẫn bằng phẳng. Thấy vậy hắn liền dời mắt xuống nửa thân dưới của nàng.
……………
Chúc Diêu nhìn thấy sư phụ nhìn chằm chằm vào hạ thân của mình, liền lấy tay che lại theo phản xạ, hét lên,
” Người dám cởi quần ta ra! Người có tin ta khi sư diệt tổ người luôn không?”
Cho dù nàng có biến thành nam thì hắn cũng không cần phải vừa thấy mặt liền cởi hết quần áo của nàng ra!
Ngọc Ngôn nhíu nhíu mày. Lúc này hắn mới thu tay về. Hắn nhìn chằm chằm vào nam tử lạ mặt ở phía trước mà không dám xác định chắc chắn.