Chương 1009
“Người đâu, bắt lại!”
“Rõ!”
Mười mấy cảnh vệ lập tức tiến lên.
Những người này đều là cận vệ của Liễu Như Khanh, đương nhiên rất nghe lời Diệp Bắc Minh.
“Tôi không phục!!!”
“Diệp Bắc Minh, đây là cậu đang làm dụng quyền lợi của mình, tôi phải đến chỗ Long Chủ báo cáo cậu!!!”
Chu Diệu Tông gào thét, bị người ta giữ lại, tháo cấp bậc xuống.
Năm Thiếu tướng vừa rồi giúp Chu Diệu Tông cũng bị khống chế tháo cấp bậc.
Sắc mặt trắng bệch!
Diệp Bắc Minh vậy mà lại làm thật!
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Chu Diệu Tông: “Chu Diệu Tông, mượn đồ dùng chút!”
Chu Diệu Tông theo bản năng hỏi: “Đồ gì?”
“Đầu ông!”
Lời vừa dứt.
Trong tay Diệp Bắc Minh xuất hiện thanh kiếm Đoạn Long.
Một kiếm chém ra!
Dứt khoát!
Phốc!
Đầu Chu Diệu Tông bay lên cao, rơi bịch xuống cửa phủ Long Soái.
Đôi mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!
Diệp Bắc Minh xoay người lên máy bay, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Treo đầu Chu Diệu Tông lên”.
“Truyền lệnh ba quân, sau này ai dám không tuân theo quân lệnh”.
“Chu Diệu Tông chính là kết quả!”
Toàn trường tĩnh mịch!
Dù là Phương Chấn cũng kinh sợ.
Quả quyết sát phạt, dứt khoát, không chút dông dài!
Sau chuyện này e rằng không ai dám không vâng lời anh.
“Không hổ là sư đệ của cô Tu La…”
…
Trong khoang máy bay.
Diệp Bắc Minh ngồi ở trên ghế sofa, tất cả những tướng lĩnh khác đều đang đứng.
Phương Chấn tay cầm gậy chỉ huy, chỉ vào màn hình điện tử khổng lồ: “Long Soái, trên bản đồ chính là thế cục của vùng biển phương Nam hiện giờ”.
“Bốn thế lực Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc, Tượng Quốc chọn vùng biển nước ta để tập kết bốn tàu sân bay”.
Sắc măt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Bọn họ muốn khai chiến?”
Phương Chấn lắc đầu: “Phỏng đoán không phải khai chiến, chỉ là uy hiếp”.
Diệp Bắc Minh nhìn bản đồ.
Bốn chiếc tàu sân bay kia rõ ràng đã tiến vào vùng biển của Long Quốc.