Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 101

Chương 101

Hành trình lái xe hai giờ đồng hồ, ngồi máy bay chỉ ba mươi phút là đã đến nơi.

Tránh việc đánh rắn động cỏ, Diệp Bắc Minh bảo máy bay dừng ở chỗ cách khu biệt thự của nhà họ Chu khoảng năm trăm mét.

Khi máy bay còn cách mặt đất khoảng gần một trăm mét, Diệp Bắc Minh đã vội vàng mở cửa máy bay ra.

Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Diệp thần y, đợi chút đã, ở đây là không trung cách mặt đất gần trăm mét, anh…”.

Câu nói còn chưa hết, Hàn Nguyệt đã thấy Diệp Bắc Minh nhảy xuống!

Nhảy thẳng xuống luôn rồi!

Diệp Bắc Minh thế mà lại nhảy thẳng xuống rồi!

Hàn Nguyệt bị dọa cho sợ gần chết!

Đây là trên không trung cách mặt đất gần trăm mét đó, với độ cao này mà nhảy xuống đến mặt đất, cho dù có là tông sư võ đạo thì cũng chắc chắn ngã chết đó!

Phải biết là, kỷ lục nhảy cao nhất của một tông sư võ đạo cũng chỉ có năm mươi mét và không hề hấn gì thôi.

Độ cao một trăm mét, tương đương với tòa nhà ba mươi tầng!

Người bình thường nếu như rơi từ độ cao này xuống e là sẽ nát nhừ.

“Rầm!”

Diệp Bắc Minh vững vàng đáp xuống đất, mặt đất phía chân anh bị lõm thành một hố sâu.

“Viu!”

Tốc độ của Diệp Bắc Minh cực nhanh, như thể một vận động viên chạy nước rút một trăm mét lao thẳng về phương hướng của nhà họ Chu.

“Mau hạ cánh!”

Hàn Nguyệt kinh hoàng, bảo máy bay đáp xuống mặt đất.

Khoảng cách năm trăm mét đối với Diệp Bắc Minh mà nói chẳng mất đến nửa phút.

Cửa chính của nhà họ Chu đóng chặt, tất cả cửa sổ đều được kéo rèm kín mít.

Vị trí trên mái nhà có ba tay súng bắn tỉa da trắng giương súng ẩn nấp chờ sẵn Diệp Bắc Minh.

Thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện, tay súng bắn tỉa da trắng kia lập tức mở máy bộ đàm: “Lão đại, có người đến, không biết có phải là tên nhóc kia không!”

Lúc này, cửa rèm tầng hai của nhà họ Chu được kéo ra một khe nhỏ: “Hình ảnh lấy được từ camera hành trình thì hẳn là anh ta”.

“Để anh ta vào đây!”

“Được”.

Hai người dùng máy bộ đàm nói chuyện xong, cửa chính của biệt thự nhà họ Chu được mở ra.

Bởi vì rèm kéo kín nên trong phòng tối đen.

Diệp Bắc Minh không hề có chút sợ hãi nào, sải bước lớn đi vào bên trong biệt thự.

“Lạch cạch!”

Âm thanh va chạm vang lên.

Cửa chính của biệt thự lập tức đóng chặt lại.

Bình Luận (0)
Comment