Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1902

Chương 1902

“Cho dù anh ta có thực lực nghịch thiên đi nữa, với thực lực cảnh giới võ thần của anh ta cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho Thôn Thiên Mãng đấy!”

Chu Đỗ Di nhìn sang Chu Tể, nghiêm túc lên tiếng: “Người giỏi có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, Diệp Bắc Minh này khiến tỷ cảm thấy nguy hiểm!”

Chu Tể kinh ngạc: “Đường tỷ, không phải chứ?”

“Tại sao mình lại không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào từ người thằng nhóc này vậy nhỉ?”

Chu Đỗ Di trầm ngâm suy nghĩ.

Giờ phút này.

Thôn Thiên Mãng uốn lượn thân mình, vồ tới tấn công. Lớp vảy màu đen tuyền trên thân nó sáng bóng, Thôn Thiên Mãng vẫy đuôi đập về phía Chu Lạc Ly!

Một ngọn giáo thẳng dài màu bạc xuất hiện trong tay Chu Lạc Ly, cô ấy đâm nó vào cái đuôi của Thôn Thiên Mãng.

“Keng!”, âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa.

Chu Lạc Ly bị dội thẳng ra ngoài, cơn chấn động khủng khiếp tác động lên cả lục phủ ngũ tạng, khiến cho bên trong cô ấy đau rát kinh khủng.

Nếu không nhờ Diệp Bắc Minh thoăn thoắt bay đến, đỡ lẫy Chu Lạc Ly đang bị đánh văng ra ngoài thì e rằng cô ấy sẽ không tránh khỏi việc bị thương.

“Tiểu sư đệ cẩn thận!”

Hai người vừa giữ được thăng bằng thì Thôn Thiên Mãng lại nhào tới tấn công với tốc độ nhanh đến không tưởng.

Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo của Chu Lạc Ly bằng một tay, giẫm một chân xuống đất.

Vút!

Hai người thoắt cái đã bay đi, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ để lại bóng dáng. Thôn Thiên Mãng vồ hụt, thân hình đồ sộ của nó nện xuống mặt đất làm bụi mù bay tứ tung, gạch vỡ bay tung tóe.

Thôn Thiên Mãng ngoái đầu lại, vẫn ngoan cố tiếp tục tấn công hai người họ. Tuy nhiên, cho dù nó cố gắng tấn công cách mấy thì Diệp Bắc Minh vẫn chỉ né tránh một cách bị động.

Anh không hề có cử chỉ gì sẽ đánh trả cả.

Chu Tể thấy vậy thì khóe miệng co rúm lại: “Cái thằng này đúng là ăn hại, chỉ biết nhát gan né tránh chứ chẳng dám đánh trả!”

“Thôi, để đệ ra tay, chém chết Thôn Thiên Mãng đã rồi tính!”

Chu Đỗ Di nhíu mày: “Chờ thêm chút nữa đã”.

“Tỷ còn chần chờ gì nữa? Đường tỷ à, tỷ đừng lãng phí thời gian tại đây làm gì”.

Chu Tể hoàn toàn phớt lờ lời nói của Chu Đỗ Di.

Hắn ta bay lên trời, trong thoáng chốc đã bay đến khoảng không phía trên của cấm cung.

Một thanh bảo kiếm màu xanh xuất hiện trong tay Chu Tể, hắn ta vung bảo kiếm tạo thành một đường kiếm khí với độ cong hoàn hảo, sau đó chém xuống mà không chút khoan nhượng!

Phập!

Không ngờ Thôn Thiên Mãng lại không thể ngăn cản uy thế của nhát kiếm này, nó đã bị chém đầu trong tích tắc.

Thân hình con Thôn Thiên Mãng chỉ kịp giãy giụa vài cái, sau đó nằm bất động trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment