Chương 1997
“Tôi bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, cầu xin anh thả tôi đi, làm gì tôi cũng được!”
“Không cần đâu”.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng.
Trực tiếp giơ tay, tóm về phía cổ của Tô Tuyết Hồng!
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Tô Tuyết Hồng còn không có cả dũng khí phản kháng, trực tiếp bỏ mạng!
Đồng tử của Tô Thanh Ca co lại, không nói nhiều.
Diệp Bắc Minh chỉ vào Giang Hàn Mai: “Người này, cô tự xử lý đi”.
Anh giơ tay, mấy cây kim châm c ắm vào trong cơ thể Giang Hàn Mai!
Khiến cô ả hoàn toàn mất hết võ lực!
Quay người bỏ đi.
Tô Thanh Ca nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, đôi mắt trầm xuống, nhìn sang Giang Hàn Mai!
Giang Hàn Mai không hề do dự, bò đến dưới chân Tô Thanh Ca như một con chó: “Tiểu thư, xin lỗi, tôi sai rồi”.
Phập phập phập!
Cô ta không ngừng dập đầu, cầu xin Tô Thanh Ca tha thứ.
Đôi mắt Tô Thanh Ca lóe lên vẻ phức tạp: “Tiểu Mai, lúc cô phản bội tôi, đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”
Giang Hàn Mai vừa nghe Tô Thanh Ca gọi mình là Tiểu Mai, lập tức cảm thấy có hy vọng sống tiếp: “Tiểu thư, tôi thực sự biết sai rồi”.
“Tôi thề bắt đầu từ bây giờ…”
“Không cần đâu…”, Tô Thanh Ca thở ra một hơi nặng nề.
“Tiểu thư?”
Giang Hàn Mai ngẩng đầu.
Trong tích tắc, Tô Thanh Ca lấy ra một con dao găm từ trong tay áo, ánh sáng lạnh lóe lên rồi vụt tắt!
Giang Hàn Mai kinh sợ ôm cổ họng của mình, ngã xuống đất.
…
Sâu trong kết giới hậu sơn nhà họ Ô.
Rắc rắc!
Trong một mật thất tĩnh lặng như cái chết, đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan.
Hai ông lão một mập một gầy cùng mở mắt, nhìn một tấm bài linh hồn trong đó: “Ừm?”
“Ô Câu chết rồi?”
Ông lão lùn mập hơi kinh ngạc: “Cảnh giới của Ô Câu hình như đạt đến Thánh Vương đỉnh phong rồi phải không?”
“Nếu không phải cơ thể ông ta có bệnh khó nói, thì sớm đã tiến vào cảnh giới Thánh Chủ rồi”.
“Chẳng lẽ ông ta tu luyện xảy ra sai sót? Làm sao lại chết được chứ?”
Sắc mặt ông lão cao gầy nghiêm trọng: “Không đúng, Ô Câu rất thận trọng, không thể nào dễ dàng ngã xuống được”.
“Sợ là có…”