Phập!
Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên, kể cả là trong kết giới cũng cảm nhận được tiếng động lớn bên ngoài!
“Có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt già của Ô Đạo Hoành sầm xuống.
Một lát sau, một lão quản gia xông vào với sắc mặt kinh sợ: “Lão tổ, bên ngoài có một kẻ điên đến!”
“Hắn không nói một câu nào, trực tiếp xông vào nhà họ Ô gặp người nào giết người đó!”
“Bây giờ sợ rằng đã giết mấy trăm người, tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của hắn, nếu không lão nô cũng không gặp được ông rồi!”
“Hu hu hu!”
Lão quả gia quỳ xuống đất, khóc lóc chảy cả nước mắt nước mũi.
Ô Đạo Sinh nhảy lên như sấm: “Kẻ nào mà to gan như vậy? Dám giết vào nhà họ Ô chúng ta?”
“Mẹ kiếp, có phải điên rồi không!”
Khuôn mặt già của Ô Đạo Hoành sầm xuống: “Là Diệp Bắc Minh!”
Ô Đạo Sinh ngẩn người, há hốc miệng: “Đại ca, Diệp Bắc Minh hắn dám ư?”
Đôi mắt Ô Đạo Hoành nghiêm trọng: “Nếu thực sự giống như đệ nói, thực lực của hắn đủ để giết lão quỷ Hắc Sơn!”
“Thì tại sao không dám giết vào nhà họ Ô chứ?”
“Nhưng…”
Ô Đạo Sinh rùng mình, vốn không thể chấp nhận: “Nhưng Thanh Huyền Tông là do nhà họ Ô chúng ta sáng lập ra mà!”
“Tên súc sinh đó là đệ tử của Thanh Huyền Tông, làm sao có thể đối xử với nhà họ Ô như vậy?”
Ô Đạo Hoành lắc đầu cười lạnh lùng: “Năm đó chúng ta đối xử với Diệp Thanh Lam thế nào chứ?”
“Nếu không phải chúng ta giúp đỡ, Diệp Thanh Lam là sao có thể mang thai tên súc sinh đó chứ?”
“Đối phó với tên súc sinh này, huynh có cách!”
Ô Đạo Sinh sốt ruột: “Đại ca, huynh đừng thừa nước đục thả câu nữa!”
“Mau nói đi, huynh muốn đối phó Diệp Bắc Minh thế nào?”
Ô Đạo Hoành tỏ vẻ mặt tự tin: “Huynh sớm đã chuẩn bị rồi, chắc phải dùng đến những người đưa về từ Côn Luân Hư rồi!”
“Ô Thái! Đưa người đến đây!”
“Vâng, lão tổ!”
Lão quản gia vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài kết giới.