Sau nửa tiếng, một Tổ Long được hóa thành từ lửa Phần Thiên xuất hiện trước mắt, oai phong lẫm liệt bên trong lĩnh vực thời gian.
“Má nó! Cậu lại học được rồi hả? Cái tốc độ này…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thốt lên.
Xoẹt!
Một giây sau đó.
Lửa Phần Thiên tiếp tục biến hóa, hình thành dáng vẻ của kiếm Đoạn Long, một kiếm chém ra!
Kiếm khí khủng bố bùng lên trong lĩnh vực thời gian, hình nộm cũng lặng lẽ nổ tung.
Diệp Bắc Minh tiếp tục điều khiển ngọn lửa!
Hóa thành ngân châm, từ một đốm lửa ngưng tụ mà thành.
“Dùng nó để châm cứu thì hiệu quả có tương tự như dùng ngân châm không nhỉ?”, Diệp Bắc Minh tự nhủ.
Trong phòng, Chu Hoàng đẩy cửa vào: “Anh Diệp, vớ của anh đã được sửa xong rồi, để tôi tắm rửa cho anh”.
Mặt cô ta ửng hồng, cơ thể cứ lâng lâng.
Nhớ tới những chuyện mình làm với vớ của Diệp Bắc Minh lúc nãy, cảm giác tội lỗi bỗng chốc dâng lên.
“Anh Diệp đang ngồi thiền hả?”
Chu Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Một khi võ giả nhập định rồi sẽ rất khó tỉnh lại, nếu lúc này mình…”
Nghĩ tới một số hình ảnh.
Tim Chu Hoàng bỗng chốc đập nhanh!
Con tim đó đập như xe mất phanh.
Cô ta tới gần Diệp Bắc Minh, nhìn chằm chằm gương mặt khiến cô ta hít thở không thông kia.
Những đường nét đó sắc bén như dao.
Chu Hoàng giơ tay, sờ mặt Diệp Bắc Minh.
“Cô làm gì thế?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh chơt mở ra.
Chu Hoàng hoảng sợ: “A! Anh Diệp, tôi thấy mặt anh bị bẩn nên định rửa mặt cho anh ấy mà”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Không cần, cô ra ngoài trước đi”.
Chu Hoàng chật vật chạy ra khỏi phòng, đúng lúc trông thấy Đỗ Băng Nhược và Cổ Cư Nhân đang đi tới.
Sáng sớm, Chu Hoàng lại từ phòng Diệp Bắc Minh đi ra.
Mặt mũi ửng đỏ, quần áo cũng không được ngay ngắn.
Đỗ Băng Nhược lập tức hiểu ra được quan hệ của hai người: “Cô Chu, mong cô báo một tiếng, chúng tôi đã tìm được tin tức của Hỏa Tang Thần Thụ!”
“Cái gì? Được!”
Chu Hoàng không dám chậm trễ, biết chuyện Hỏa Tang Thần Thụ cực kỳ quan trọng đối với Diệp Bắc Minh.
Gõ cửa vào phòng: “Anh Diệp, cô Đỗ vừa báo có tin tức của Hỏa Tang Thần Thụ rồi ạ!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng dậy: “Mời cô ấy vào!”
Đỗ Băng Nhược vào phòng, không nói những lời dư thừa: “Anh Diệp, tuy chúng tôi không có được Thần Quả Hỏa Tang như anh muốn, nhưng đã tìm thấy chút manh mối”.
“Chỉ mới nửa tiếng trước, người nhà họ Đỗ đã phát hiện ra vật này!”
Tay ngọc vừa lật qua.
Một cái lá màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc.
Sức mạnh của thuộc tính hỏa bỗng ập thẳng vào mặt anh.
Chỉ là chiếc lá to bằng một bàn tay, mà sức mạnh của thuộc tính hỏa lại nồng đậm đến vậy!
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là lá của Hỏa Tang Thần Thụ hả?”
“Chính xác là nó, quan sát phần gãy của lá thì có lẽ nó chỉ mới được hái xuống mà thôi!”
Nhận được câu trả lời khẳng định.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: “Cô Đỗ, thứ đó từ đâu mà ra vậy?”