Lãnh Nguyệt bay ngược ra ngoài, nằm liệt trên mặt đất hấp hối.
“Trưởng lão Lãnh Nguyệt!”
Ánh mắt mọi người trong Thanh Huyền Tông đỏ bừng.
Hạ Nhược Tuyết che kín miệng: “Dì Nguyệt...”
“Thời cơ tới rồi, tranh thủ ngay lúc này!”
Vương Bất Ly và Vạn lão quái nhìn nhau từ từ bước ra sau Sát Chủ.
Cả hai đều tung ra một quyền.
Rầm! Rầm!
Sát Chủ kêu thảm lên rồi bay ra ngoài, té sầm xuống đất, mất sạch sức chiến đấu.
Ánh mắt Đường lão đỏ bừng, ông ta một bên băng bó miệng vết thương, một bên rống lên: “Vương Bất Ly, Vạn lão quái, thế mà hai người lại không ra tay!”
“Hại lão phu mất một cánh tay!”
Vương Bất Ly cười nói: “Nào có! Tôi thấy ông hét tới hét lui!”
Vạn lão quái cũng gật đầu nói: “Đúng thế, bọn tôi còn tưởng rằng ông có thể đánh được!”
“Các người!”
Đường lão suýt nữa tức chết, chuẩn bị xả giận lên người Lãnh Nguyệt và Sát Chủ: “Hai người đàn bà điên các người đều đáng chết!”
Ông ta nắm chặt con dao đi đến trước mặt hai người họ.
Rồi ông ta đưa tay lên chém xuống đầu hai người họ.
Lãnh Nguyệt hỏi: “Hối hận không?”
Sát Chủ chỉ đáp lại một câu: “Chưa bao giờ hối hận!”
“Đi thôi, xuống dưới gặp nhau”.
Lãnh Nguyệt nhắm mắt lại.
Hạ Nhược Tuyết tiến lên: “Đừng mà!”
Đường lão thấy Hạ Nhược Tuyết đi tới đây, nhe răng cười nói: “Một kẻ bất tài còn chưa tới cảnh giới Võ Tông mà cũng dám ngăn cản lão phu à?”
“Cút mau!”
Đường lão phẫn nộ hét lên, chân đạp về phía bụng Hạ Nhược Tuyết.
Trong khoảnh khắc sợi chỉ treo chuông ấy.
Gầm gừ...!
Một tiếng rồng ngâm quen thuộc vọng tới.
“Những kẻ nào bước vào Thanh Huyền Tông, chết!”
Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên.
Ngay sau đó, một tia kiếm khí đỏ rực giáng từ trên trời xuống.
Rầm!
Cái chân kia của Đường lão bị chém.
“Á!”
Ông ta hét thảm lên rồi té lăn ra đất.
“Giọng nói này là của...”
Hạ Nhược Tuyết vui sướng quay đầu lại nhìn.
Sát Chủ và Lãnh Nguyệt cũng mở to mắt nhìn về phía giọng nói ấy.
Tất cả mọi người của Thanh Huyền Tông đều quay đầu lại nhìn về phía sơn môn Thanh Huyền Tông: “Tông chủ đã trở lại rồi!”
“Tông chủ hả?”
Bách Lý Phong sửng sốt.
Vương Bất Ly và Vạn lão quái đều run da dầu, nhìn về phía sơn môn Thanh Huyền Tông.
Bọn họ chỉ thấy một thanh niên mặt lạnh như tiền, giết người không chút biến sắc từ từ bước tới.
Nước mắt Hạ Nhược Tuyết rơi đầy mặt: “Bắc Minh, quả nhiên là anh không chết...”
“Minh Nhi!”
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ thấy Diệp Bắc Minh thì đều mừng rỡ.
“Tông chủ!”
Người của Thanh Huyền Tông như thấy được ánh sáng của Đảng.