Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2239

Không chờ những người xung quanh hoàn hồn, dứt khỏi cơn khiếp sợ, lão già mắt tam giác kia nở nụ cười độc địa: "Thằng ranh kia, mày đúng là kinh khủng thật đấy!"  

 

"Mày mà không chết thì những lão già khọm bọn tao khó bề yên tâm!"  

 

"Cho dù không có long hồn, không có thanh kiếm Đoạn Long này, chỉ với thiên phú tu võ của mày thôi thì mày cũng nên chết rồi!"  

 

Vừa dứt câu, lão già mắt tam giác lao vút tới như một con rắn độc.  

 

Ống tay áo to như cái kèn đồng của lão ta hất tung, làm dấy lên một cơn gió đen.  

 

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Không ngờ trong cơn gió đen kia lại cất giấu một trăm lẻ tám cái phi tiêu màu vàng, chúng ồ ạt phóng tới chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh vừa định tránh né.  

 

Thì tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, cậu không được rời khỏi phạm vi của phù văn trong quá trình long hồn nhận chủ".  

 

Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: "Vậy nếu tôi rời khỏi phạm vi của phù văn thì sao?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Bao nhiêu nỗ lực sẽ biến thành dã tràng xe cát cả".  

 

"Con long hồn này không còn bao nhiêu năng lượng nữa, cũng không thể tiến hành quá trình nhận chủ lần thứ hai được đâu".  

 

"Do đó, cho dù đối phương giở thủ đoạn gì, cậu cũng phải cố gắng chịu đựng cho tôi".  

 

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút: "Xem ra chỉ còn cách đón đỡ thôi".  

 

Anh vung kiếm Đoạn Long chém những cái phi tiêu đang phòng tới.  

 

"Keng keng keng keng!", những âm thanh giòn giã vang lên.  

 

Diệp Bắc Minh cản được một trăm lẻ bảy phi tiêu, còn một phi tiêu cuối cùng đã đâm xuyên vai anh.  

 

Một vết thương đã xuất hiện.  

 

Máu tươi túa ra.  

 

Nhưng không nặng.  

 

Lão già mắt tam giác ngoác miệng phá lên cười sằng sặc: "Hahahaha, thằng ranh kia, kết cục của mày đã được định sẵn rồi!"  

 

"Đây là Đoạn Hồn Tiêu do lão phu nghiên cứu chế tạo ra, trên đó có kịch độc mấy trăm năm do chính tay lão phu chế ra đấy!"  

 

Nét mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng.  

 

Anh không nói một câu nào.  

 

Lão già mắt tam giác vô cùng tự tin: "Mày không thấy chân nguyên trong cơ thể đang từ từ khô kiệt à?"  

 

Đột nhiên.  

 

Lão ta xồng xộc lao tới, một pháp tướng Hắc Hùng hiện ra sau lưng lão ta.  

 

Sau khi đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh, lão già kia đưa tay về phía đầu anh: "Thằng nhóc, mày đã tuyệt vọng chưa?"  

 

Pháp tướng Hắc Hùng đằng sau lão ta cũng làm động tác giống hệt vậy!  

 

Bỗng dưng.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười.  

 

Sát ý lạnh như băng bùng nổ!  

 

"Không ổn rồi! Ông Trần, rút lui nhanh lên! Thằng nhóc này có vấn đề!"  

 

Đạm Đài Quyết gào to.  

 

Khi nhìn thấy nụ cười kỳ quặc của Diệp Bắc Minh.  

 

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng lão già mắt tam giác.  

Lão ta muốn lùi về sau nhưng đã muộn.  

 

Diệp Bắc Minh đã cầm kiếm Đoạn Long chém vào cổ lão ta.  

 

Một huyết long và một Tổ Long xuất hiện cùng một lúc, bao vây lão già mắt tam giác không cho lão ta chạy đi đâu cả.  

 

"Mày... Mày không trúng độc ư? Sao có thể như vậy được!"  

 

Đồng tử của lão ta co rút, run bần bật nhìn kiếm Đoạn Long đang bổ xuống.  

 

Bình Luận (0)
Comment