Vậy mà lại quỳ lạy trước một đống thịt.
Đạm Đài Yêu Yêu bừng tỉnh: “Con chuột nhắt kia, bố mẹ cậu bị Đàm Đài Lâm giết chết à?”
“Chít chít chít”.
Con chuột nhỏ quay đầu lại, gật đầu như người.
Nó đã uống yêu huyết của Đạm Đài Yêu Yêu nên đã mở linh trí.
Đạm Đài Yêu Yêu đem niềm hy vọng cuối cùng gửi gắm lên người nó: “Chuột nhỏ, xin cậu giúp tôi”.
“Tiểu sư đệ của tôi chắc chắn chưa chết, hãy giúp tôi tìm tiểu sư đệ nhé...”
“Bảo với tiểu sư đệ rằng tôi ở đây, tiểu sư đệ của tôi sẽ báo thù cho cha mẹ cậu...”
Cô ấy phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó.
Cô ấy biến thành dáng vẻ của Diệp Bắc Minh.
“Chít chít chít”.
Đôi mắt to tròn như bảo thạch của chuột nhỏ tỏa ra ánh hào quang.
Nó quan sát thật kỹ.
Rồi nhanh như chớp chui vào trong một hang động.
Một lát sau.
Nó xuất hiện trên đỉnh núi, kêu “chít chít” trước một rừng cây.
Và rồi.
Một đàn chuột xuất hiện.
“Chít chít chít!”
“Chít chít chít chít...”
Bọn chúng trao đổi tin tức với nhau rồi tản ra.
Màn đêm buông xuống, lũ chuột lần lượt trở về.
“Chít chít chít!”
Chuột nhỏ gật đầu như con người.
“Chít chít chít!”
Con chuột báo tin biến mất trong chớp mắt.
Một lát sau, trên bầu trời xuất hiện một con kền kền rồi nó đáp xuống mặt đất.
Chuột nhỏ lập tức leo lên lưng kền kền không chút do dự.
Kền kền bay lên không, đi về hướng Thanh Huyền Tông.
...
Sáng sớm, trong đại điện Thanh Huyền Tông.
Người của hàng loạt tông môn, gia tộc và Võ Đạo Minh đều ở đây.
Tôn Kiếm Khung là người đầu tiên lên tiếng: “Chẳng biết Diệp tông chủ gọi chúng tôi có gì sai bảo? Nếu có Võ Đạo Minh sẽ là người đầu tiên thực hiện!”
“Mẹ nó, đồ cáo già!”
“Vãi chưởng, sao ông ta phản ứng nhanh thế?”
“Chết tiệt, bị ông ta giành lời thoại trước rồi!”
Các tông môn và gia tộc khác mắng thầm, tỏ rõ thái độ của mình.
Đỗ Kiêu mỉm cười nói: “Diệp tông chủ, ngài có việc gì xin cứ nói!
Chu Cửu U cười cười tiếp lời: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ phối hợp với Diệp tông chủ!”
“Đúng vậy!”