Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 239

Chương 239

“Bát sư tỷ, em có nói gì đâu”, Vương Như Yên cười nói.

Diệp Bắc Minh nhịn cười, đi về phía bát sư tỷ: “Bát sư tỷ, đã lâu không gặp”.

“Tiểu sư đệ”.

Lục Tuyết Kỳ cười bước lên, lại chìa hai cánh tay, trực tiếp ấn Diệp Bắc Minh vào trong ngực.

Bộ ngực như hai đỉnh núi thiếu chút nữa khiến Diệp Bắc Minh chết ngộp!

“Khụ… Bát sư tỷ, đừng…”

Diệp Bắc Minh vội vàng nói.

“Hừ!”

Vương Như Yên hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm ngực, có chút khó chịu đứng ở một bên.

Lục Tuyết Kỳ cẩn thận quan sát Diệp Bắc Minh, mặt đầy cưng chiều nhìn anh.

“Mau để sư tỷ nhìn xem, hơn một năm không gặp, tiểu sư đệ lớn hơn nhiều rồi”.

“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có bị thương không?”

“Lão già Đường Kình Thương này, ngay cả sư đệ của chị cũng dám ra tay?”

“Lần sau có cơ hội, chị nhất định phải dạy dỗ ông ta một trận! Đánh đến khi ông ta phục mới thôi!”

Một cô gái chừng hai mươi tuổi lại nói như vậy với chiến thần Kình Thương.

Nếu là người ngoại giới nghe được, nhất định sợ chết khiếp!

Lục Tuyết Kỳ cẩn thận kiểm tra cánh tay và bắp đùi của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nở nụ cười, để mặc cho bát sư tỷ kiểm tra, trong lòng cười ấm áp: “Bát sư tỷ, sao chị biết em đến Long Đô?”

“Em đó!”

Lục Tuyết Kỳ chìa ra một ngón tay gõ trán Diệp Bắc Minh.

“Em đến Long Đô, mấy sư tỷ ai mà không biết?”

“Nhưng lá gan em lớn thật!”

“Dám một mình xông vào Long Đô, cũng không sợ bị người ta bắt nạt”, Lục Tuyết Kỳ kéo tay Diệp Bắc Minh, bảo anh ngồi xuống.

Còn rất tự nhiên đứng sau Diệp Bắc Minh, chìa tay xoa bóp bả vai anh.

Diệp Bắc Minh vội vàng nói: “Bát sư tỷ, đừng như vậy, em không phải trẻ con”.

“Sao hả, ghét bỏ bát sư tỷ?”

Lục Tuyết Kỳ làm ra vẻ tức giận.

“Không có”.

Diệp Bắc Minh nói: “Sao em lại ghét bỏ bát sư tỷ chứ”.

“Vậy thì ngồi xuống, chị khai thông gân cốt giúp em”.

Trong giọng nói của Lục Tuyết Kỳ mang theo vẻ ngang ngược.

Diệp Bắc Minh chỉ có thể để mặc tay của bát sư tỷ hoạt động trên người anh!

Ngón tay của Lục Tuyết Kỳ liên tục chuyển động, vạch ra huyệt đạo của Diệp Bắc Minh.

Bình Luận (0)
Comment