Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2608

 

 Trên khuôn mặt Lục Tử Húc và Trịnh Nhất Hàm mang theo sát ý lạnh lùng, cúi nhìn Diệp Bắc Minh phía dưới.  

 

Hoa Côn Luân đi lên đài cao, khuôn mặt già tối sầm.  

 

Một ông lão lại gần, đứng sánh vai cùng Hoa Côn Luân, nhìn về hướng đài võ đạo.  

 

Ông lão hứng thú nói: “Ông Hoa, ông không khuyên tên nhóc đó à?”  

 

“Học viện chúng ta vì muốn biết thực lực của mỗi học viên trực quan hơn, cho nên cấm sử dụng vũ khí!”  

 

“Bây giờ hoàn toàn là đấu về cảnh giới!”  

  Advertisement

“Tên nhóc này lại như nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, chẳng lẽ ông Hoa cũng đùa theo sao?”  

 

Hoa Côn Luân nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Tôi cũng không ngờ, tên nhóc này lại kiêu ngạo tự đại như vậy!”  

 

“Kiêu ngạo tự đại?”  

 

Ông lão cười lắc đầu: “Không phải là kiêu ngạo tự đại, đây là nộp mạng!”  

 

Đôi mắt già nua của Hoa Côn Luân trầm xuống: “Nếu cậu ta thực sự nguy hiểm đến tính mạng, cho dù tôi phạm quy cũng phải ra tay một lần!”  

 

“Ông đừng làm bừa, làm hỏng quy tắc, tôi rất khó xử!”  

 

Ông lão sợ giật mình.  

 

Liền sau đó, ông ta như nghĩ đến điều gì: “Đợi đã! Lão già, tên nhóc này là người Hoa tộc!”  

 

“Chẳng lẽ ông muốn…”  

 

Đột nhiên, tiếng trống trận vang lên.  

 

Thịch! Thịch! Thịch!...  

 

Một ông lão mắt chim ưng đi lên đài võ đạo: “Trật tự!”  

 

Dưới đài lập tức yên tĩnh!  

 

Ông lão mắt chim ưng cất giọng uy nghiêm: “Không nói nhiều, sau đây tôi tuyên đọc quy tắc đài võ đạo!”  

 

“Thứ nhất, cấm sử dụng vũ khí!”  

 

“Thứ hai, cấm sử dụng ám khí, sương độc!”  

 

“Thứ ba, cấm mượn dùng ngoại lực khác ngoại trừ công pháp võ đạo bản thân!”  

 

“Nếu dám vi phạm quy tắc đài võ đạo, các trọng tài trên ghế cực kỳ công bằng sẽ lập tức ra tay giết người đó!”  

 

Có mười mấy ông lão khí tức khủng bố ngồi trên ghế trọng tài phía xa.  

 

Nhưng phần lớn bọn họ đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không có hứng thú với cuộc chiến không hề có tranh cãi này!

Ông lão mắt chim ưng lướt nhìn ba người: “Ba người các cậu có ý kiến gì khác không?”  

 

Lục Tử Húc nhịn cười: “Tôi không có”.  

 

“Tôi cũng không có”.  

 

Vẻ mặt Trịnh Nhất Hàm đầy thích thú.  

 

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu.  

 

“Được!”  

 

Ông lão mắt chim ưng lùi xuống khỏi đài võ đạo: “Cuộc chiến của Diệp Bắc Minh thách chiến Lục Tử Húc và Trịnh Nhất Hàm!”  

 

“Bắt đầu!”  

 

Vừa dứt lời, mọi người còn chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì!  

 

Soạt!  

 

Một tiếng phá không trung vang lên!  

 

Phụt!  

 

Một làn sương máu nổ ra!  

“A…”  

 

 

Một tiếng kêu thảm kinh sợ vang lên, toàn thân Trịnh Nhất Hàm mềm nhũn, sợ ngã dưới đất.  

 

 

Ba việc gần như xảy ra cùng một lúc!  

 

 

“Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

 

“Chuyện gì vậy?”  

 

 

“Sao Lục Tử Húc biến mất rồi?”  

 

Bình Luận (0)
Comment