Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2647

Chúng hoảng hốt nhìn mây điện ngưng tụ trên trời cao.  

 

 

“Chuyện gì thế này?”  

 

Hắc Long Vương cũng khiếp sợ, nhìn vào Diệp Bắc Minh.  

 

“Nhóc Diệp à, cảnh giới Thần Chủ trung kỳ rồi à? Thăng cấp rồi!”  

 

“Từ từ!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Hắc Long Vương như nghĩ đến gì đó cơ thể bỗng run lên nói: “Nhóc Diệp thăng cấp rồi hả, mà đệch mợ còn dẫn thiên kiếp tới đây nữa hả? Ôi mẹ ơi...”  

 

Kiếm nô sợ xanh mặt, quỳ xuống nói: “Thiên kiếp ư? Đây chính là thiên kiếp của người tu võ sao?”  

 

“Trời ơi, trong lịch sử giới võ đạo chỉ có kẻ phá giới!”  

 

“Cũng chính là người tu võ trên cảnh giới Thần Chủ mới có thể dẫn thiên kiếp tới!”  

 

“Chủ nhân mới là cảnh giới Thần Chủ mà lại có thể dẫn thiên kiếp tới sao?”  

 

“Mình không chọn sai chủ nhân!”  

 

Cơ thể gầy gò già cỗi của kiếm nô quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, lòng đầy khiếp sợ.  

  Advertisement

Diệp Thanh Lam xuất hiện, kinh ngạc nhìn sấm sét cuồn cuộn trên bầu trời: “Minh Nhi, có chuyện gì thế?”  

 

Diệp Bắc Minh giao Hạ Nhược Tuyết cho mẹ mình: “Mẹ ơi, chăm sóc Nhược Tuyết nhé!”  

 

“Thiên kiếp hả? Ha ha, thật đáng mong chờ mà”.  

 

Anh trầm ngâm nhìn thẳng lên trời cao.  

 

Khi anh vừa nói xong, thiên kiếp như cảm nhận được Diệp Bắc Minh đang khiêu khích mình.  

 

Thế là thiên kiếp điên cuồng giáng xuống.  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu anh: “Ha ha ha ha, nhóc à!”  

 

“Thiên kiếp rất có lợi với cậu đó, với bổn tháp cũng có lợi rất lớn nữa!”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu bèn hỏi: “Nghĩa là sao?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải đáp: “Trong thiên kiếp có ẩn chứa sức mạnh lôi điện rất đáng sợ, sức mạnh ấy không chỉ có thể rèn luyện cơ thể của cậu!”  

 

“Mà bổn tháp còn có thể hấp thu nó để khôi phục lại sức mạnh của mình!”  

 

“Vậy ư?”  

 

Diệp Bắc Minh vui mừng.  

 

Anh ngẩng đầu lên, cảm nhận được sức mạnh lôi điện trong thiên kiếp: “Ông muốn tôi làm gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Cậu chả cần làm gì cả, cứ lao thẳng vào đó ôm lấy thiên kiếp!”  

 

“Ôm thiên kiếp hả? Chơi kiểu này cũng quá trớn rồi đó!”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Nhưng mà tôi thích!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Anh bước lên thẳng đường tới chỗ thiên kiếp.  

 

Hắc Long Vương kinh hãi: “Nhóc Diệp, cậu điên rồi à!”  

 

“Đây là thiên kiếp đó, sơ sẩy là chết người đấy!”  

 

“Chủ nhân... chủ nhân lại chủ động đón đầu thiên kiếp ư? Ôi trời ơi!”  

 

Kiếm nô sững sờ, cơ thể run rẩy khiếp hãi.  

 

“Ôi... vãi thật!”  

 

Mười trưởng lão của tộc Rồng đen hít sâu.  

 

Diệp Thanh Lam hét to: “Minh Nhi, cẩn thận!”  

 

Hạ Nhược Tuyết vừa mới tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh hùng hổ lao về phía sấm chớp, gương mặt lập tức trắng bệch.  

 

Ầm!  

 

Sấm sét giáng xuống người Diệp Bắc Minh.  

 

Cơ thể anh run lên.  

 

Gầm gừ!  

 

Trong chốc lát, long tích sau lưng Diệp Bắc Minh như đã sống lại, nó gầm gừ ngân nga.  

 

Bốn con rồng Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Long Mạch cùng hiện lên.  

 

Thiên kiếp kia như một cái gông xiềng màu tím nối liền với xương sống của Diệp Bắc Minh.  

 

“Ôi mẹ ơi...”  

Hắc Long Vương không nhịn được phát run.  

 

 

Hơn mười trưởng lão của tộc Rồng đen đứng bên cũng hoảng sợ cúi gằm đầu xuống.  

 

 

Kiếm nô quỳ sát đất không nâng đầu nổi.  

 

 

“Minh Nhi...”  

 

 

Trong mắt Diệp Thanh Lam thoáng hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ: “Anh Huyền à, thiên phú của con trai hơn xa cả hai ta nhiều!”  

 

 

Ầm!  

 

Bình Luận (0)
Comment