Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2708

Mười ba căn kim châm đồng loạt đâm vào trong cơ thể Hàn Lương!  

 

 

Quỷ Môn Thập Tam Châm!  

 

Ngân châm cứu người, kim châm đoạt mệnh!  

 

"Á!"  

 

Hàn Lương phát ra tiếng kêu như giết heo, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.  

  Advertisement

Trước mắt gã là một màu đỏ như máu, xuất hiện ảo giác!  

 

Vô số lệ quỷ đánh úp về phía gã!  

 

Đều là những người gã đã từng giết!  

 

Cắn nuốt máu thịt của gã!  

  Advertisement

"Tha mạng, đừng mà... cầu xin các người..."  

 

Hàn Lương bị dọa phát điên, cầu xin tha thứ: "Cậu Diệp, tôi nói, tôi nói tất cả cho cậu..."  

 

Một giây sau.  

 

Gã phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành một đám sương máu giữa không trung!  

 

Một bóng người đỏ ngầu ngưng tụ thành hình: "Người nào mà to gan như vậy, dám sưu hồn người nhà họ Hàn?"  

 

Thời điểm nhìn thấy bóng người màu đỏ này, Hàn Lương như thể nắm được rơm rạ cứu mạng: "Ông nội, mau cứu cháu..."  

 

"Thằng chó đẻ này muốn giết cháu, cậu ta là đời con cháu của Diệp Phá Thiên!"  

 

"Diệp Phá Thiên?"  

 

Đôi mắt của bóng người kia đọng lại, rơi xuống người Diệp Bắc Minh.  

 

Không hề do dự, ánh sáng đỏ lóe lên, nghiền ép về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Một kích này có thể so sánh với một đòn toàn lực của cảnh giới Giới Vương sơ kỳ!  

 

Chân nguyên của Diệp Bắc Minh còn chưa khôi phục, con ngươi anh khẽ co rụt lại, nhanh chóng lùi ra xa!  

 

Ầm!  

 

Trong nháy mắt, quảng trường Vân Tiêu Tông nổ tung, toàn bộ gạch lát hóa thành bột phấn.  

 

Người tu võ xung quanh đều bị đánh bay ra ngoài, người dưới cảnh giới Thần Vương bị nổ tung cả cơ thể, ào ào hóa thành từng đám sương máu!  

 

"Phụt!"  

 

Diệp Bắc Minh rơi tại nơi xa, phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Sắc mặt anh trở nên vô cùng trắng bệch!  

 

Lục Tuyết Kỳ la to: "Tiểu sư đệ!"  

 

Lạc Khuynh Thành nôn nóng, giẫm một chân xuống, lao về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Lạc Chính Hùng trực tiếp ngăn cản cô ấy lại: "Đừng nên nhúng tay!"  

 

Đôi mắt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng: "Ông cho rằng tôi là ông sao? Hay giống như năm đó ông nhét tôi vào trong chiến trường Thái Cổ!"  

"Ông có thể làm ra hành động vứt bỏ người thân, nhưng tôi không làm được!"  

 

 

"Tiểu sư đệ chính là tất cả của tôi!"  

 

 

Lạc Chính Hùng ngây người, khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng: "Khuynh Thành, bố..."  

 

 

"Buông tay!"  

 

 

Lạc Khuynh Thành nổi giận gầm lên, tránh thoát Lạc Chính Hùng, tiến về phía Diệp Bắc Minh.  

 

 

"Thằng nhóc kia, lão phu muốn giết cậu, cậu chạy trốn được sao?"  

Bình Luận (0)
Comment