Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2797

 

 Thân thể mềm mại của Diệp Nguyệt Thiền run lên: "Là ông! Tử Long! Dạ Huyền anh ta ở đâu?"  

 

Con ngươi Tần Phàm tràn ngập điên cuồng: "Dạ Huyền! Thằng đàn ông kia tên là Dạ Huyền?"  

 

Tử Long hóa thành hình người, mỉm cười nói: "Thánh nữ nhà họ Diệp, anh em của tôi bảo cậu ấy không thích cô".  

 

Đôi mắt đẹp của Diệp Nguyệt Thiền tràn ngập tơ máu: "Không thể nào, giả, đều là giả!"  

 

"Ông đang lừa tôi đúng không? Dạ Huyền đang ở đâu? Nói cho tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

...  

 

...  

 

Diệp Thanh Lam trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi!"  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được.  

  Advertisement

Hóa ra là bố thiếu nợ tình!  

 

"Mẹ, bố con có mấy người phụ nữ?"  

 

Diệp Thanh Lam cười lạnh đáp: "Mấy người phụ nữ? Ông ta còn dám có mấy người luôn?"  

 

"Chẳng lẽ có mình mẹ còn chưa đủ à?"  

 

Chợt bà chuyển giọng: "Có điều, con trai mẹ không giống bố con, con muốn cưới mấy người mẹ đều ủng hộ!"  

 

Diệp Bắc Minh rất muốn chửi thầm một câu, mẹ tiêu chuẩn kép phải không?  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một tiếng gào thét vang lên: "Diệp Thanh Lam, kẻ không biết xấu hổ này, tôi giết bà!"  

 

Trên người Diệp Nguyệt Thiền bốc lên sát ý điên cuồng, đôi mắt đỏ au như thú dữ!  

 

Một hơi thở mạnh mẽ ép xuống Diệp Thanh Lam!  

 

Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: "Muốn chết!"  

 

Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, bước lên ngăn cản trước người Diệp Thanh Lam!  

 

Diệp Thanh Lam lắc đầu: "Minh Nhi, đừng giết cô ta!"  

 

Diệp Bắc Minh hơi nhíu mày, đổi thành nắm đấm.  

 

Đấm ra một quyền!  

 

Ầm!  

 

Diệp Nguyệt Thiền bị đánh bay ra ngoài!  

 

Phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ: "Cậu... Thực lực của cậu?"  

 

Dù Diệp Bắc Minh vừa mới tăng thêm một cảnh giới lớn, đạt tới cảnh giới Vực Vương.  

 

Dù vừa rồi cô ta khinh địch!  

 

Thì anh cũng không thể nào dùng một quyền đánh lui cảnh giới Chân Huyền như cô ta được!  

 

Tần Phàm nhanh chóng tiến lên, muốn đỡ Diệp Nguyệt Thiền.  

 

"Đừng chạm vào tôi!"  

Diệp Nguyệt Thiền khẽ quát lên.  

 

 

Tần Phàm khàn khàn đáp lời: "Thiền Nhi, tôi là vị hôn phu của cô!"  

 

 

"Ngay cả chạm vào cô một cái tôi cũng không có tư cách sao? Chẳng lẽ, trong lòng của cô chỉ có tên Dạ Huyền kia?"  

 

 

Anh ta rít gào chẳng khác gì thú dữ: "Đến cùng điểm nào của tôi không bằng tên Dạ Huyền kia hả?"  

 

 

Con ngươi Diệp Nguyệt Thiền lạnh lẽo: "Tần Phàm, tôi đã từng nói tôi không thích anh!"  

 

 

"Tôi chưa từng chấp nhận hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tần bao giờ!"  

 

Bình Luận (0)
Comment