Mọi người lủi thủi theo sau Diệp Bắc Minh.
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh đi tới một sơn cốc trầm lặng.
Màn sương đen dày đặc phía trước dần tản ra.
“Nhóc à, ở đây tử khí rất nồng, cậu cẩn thận chút...”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn chưa nhắc nhở xong.
“Bố tôi sắp chết tới nơi rồi đó, cho dù nơi đây có là địa ngục thì tôi cũng vào!”
Diệp Bắc Minh xông vào đó không chút do dự.
Lũ Ma tộc kia dừng bước.
Một số ít Ma tộc vừa định đuổi theo thì bị đồng đội cản lại.
“Điên rồi à, đây là cấm địa Phong Ma đó, dám xông vào à?”
Mấy Ma tộc bị ngăn lại sợ hãi nói: “Cái gì? Cấm địa Phong Ma sao!”
“Cấm địa Phong Ma nơi phong ấn thập đại ma thần đó sao?”
Có người gật đầu nói: “Chính là đây!”
Mấy người kia kinh hãi: “Diệp Bắc Minh chán sống rồi à? Dám xông vào đó ư!”
“Mặc kệ, báo cho chủ nhân trước đã!”
...
Cấm địa Phong Ma, tế đàn.
Dạ Huyền cảm giác sức sống của mình đang dần biến mất, máu thịt cả người đang dần khô héo.
Gương mặt trông khoảng hơn ba mươi giờ đã già năm mươi sáu mươi tuổi.
“Tử Huyền, em sao rồi?”
Dạ Huyền vừa cất giọng, giọng ông ấy vô cùng khàn.
Nghe như giọng của một lão già sắp chết.
Tử Huyền gian nan mở mắt, cất giọng khàn đặc như bà già: “Anh trai, em không ổn lắm...”
“Thật xin lỗi, là do em vô dụng, em không cứu được anh”.
“Hu hu hu...”
Dạ Huyền lắc đầu: “Đừng khóc, ít nhất thì hai anh em chúng ta có thể chết chung một chỗ”.
“Hu hu hu, anh ơi, em xin lỗi”.
Nước mắt Tử Huyền tuôn rơi không ngừng nghỉ: “Em tha thứ cho anh, dù anh có lấy người ngoại tộc thì em cũng không cản anh nữa”.
“Nếu sau hôm nay chúng ta còn sống thì sau này anh muốn bên ai thì bên!”
“Em rất hối hận, nếu em không quấy rối hai người thì anh và Diệp Thanh Lam đã sống hạnh phúc rồi”.
Dạ Huyền mỉm cười nói: “Đừng trách bản thân, nếu hôm nay chúng ta chết rồi!”
“Nếu nay hai ta chết thì xuống dưới hoàng tuyền gặp phụ hoàng và mẫu hậu thôi!”
Nghe đối thoại của hai người họ, bóng dáng đỏ thẫm kia lạnh lùng nói: “Đúng là những con kiến ngu xuẩn khờ khạo, kẻ bị bổn hoàng cắn nuốt sẽ không còn thần hồn nữa!”
“Các người muốn gặp lại bố mẹ mình sao? Đừng mơ mộng nữa!”
Bóng đỏ kia gầm lên: “Cắn nuốt!”
Trên người hai anh em họ bốc lên một màn sương máu.
Cơ thể Tử Huyền vặn vẹo, sức sống liên tục giảm xuống.
Tử Huyền nhắm mắt lại, yếu đuối nói: “Anh ơi, em không chịu được nữa rồi!”
Dạ Huyền gầm lên: “Tiểu Tử, đừng nhắm mắt, một khi nhắm mắt rồi thì sẽ không mở ra được nữa đâu!”
Sau đó.