Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2948

 

Thấy hai mắt của đối phương đỏ bừng!  

 

Giết chóc!  

 

Tử vong!  

 

Chúc Hiểu Phù bị dọa đến nói năng lộn xộn: "Mày... Khụ khụ... Thả tao ra..."  

 

Chúc trưởng lão cũng chợt phản ứng lại, gầm nhẹ một tiếng rồi lao về phía bên này: "Thằng kia, thả con bé ra!"  

 

Mười mấy tên trưởng lão của Thanh Vân Môn tản ra, vây quanh Diệp Bắc Minh vào trung tâm!  

  Advertisement

"Thằng này, mày thật là to gan!"  

 

"Nơi này là Thanh Vân Môn, mày dám giương oai ở chỗ này?"

“Mau buông con bé ra, nếu không thì chết!”  

 

Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm tới lời đe dọa mà vươn tay bóp chặt miệng của Chúc Hiểu Phù.  

 

Răng rắc!  

 

Máu tươi chảy ra đầm đìa.  

 

Miệng Chúc Hiểu Phù bị xé rách, nửa khuôn mặt của cô ả cũng bị xé mạnh xuống theo.  

 

Cơn đau không thể tả ập tới.  

 

Chúc Hiểu Phù đau đớn giãy dụa như một con điên: “Á... sao mày dám làm vậy với tao?”  

 

“Bố ơi, cứu con...”  

 

Mắt Chúc trưởng lão đỏ bừng: “Đồ súc sinh kia, mau buông con gái tôi ra!”  

 

Người của Thanh Vân Môn sửng sốt.  

 

Chúc trưởng lão là bố ruột của Chúc Hiểu Phù ư?  

 

Diệp Bắc Minh giờ như một con thú hoang khát máu: “Vết thương trên người con gái tôi đều do cô gây ra nhỉ?”  

 

“Tôi sẽ trả lại cho cô gấp trăm lần!”  

 

Rồi anh giơ tay lên tóm lấy bả vai của Chúc Hiểu Phù rồi bóp mạnh.  

 

Răng rắc!  

 

Cả bả vai cô ả gãy từng khúc một.  

 

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!  

 

Tiếng xương vỡ vang lên liên hồi.  

 

Tất cả xương cốt trên người Chúc Hiểu Phù đều đã gãy.  

 

“Á!”  

 

Chúc Hiểu Phù đau đớn kêu la thảm thương: “Bố ơi, mau cứu con, mau giết tên khốn ấy đi!”  

 

Chúc trưởng lão vận khí, tung một chưởng vào đầu Diệp Bắc Minh.  

 

“Đồ súc sinh kia, sao mày dám đánh con gái của Chúc Vũ Sinh tao hả!”  

 

“Mày đáng chết hàng ngàn lần...”  

 

Ông ta còn chưa kịp dứt câu, Diệp Bắc Minh đã cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên.  

 

Cánh tay của Chúc trưởng lão trôi theo mây ngàn.  

 

Còn người thì bị làn kiếm khí khủng khiếp đánh bay ra ngoài.  

 

“Chúc trưởng lão!”  

 

Người của Thanh Vân Môn biến sắc, lão già lưng còng kia chạy tới đón lấy Chúc trưởng lão.  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 

Cả hai đáp đất rồi phải lùi về sau hơn mười bước mới dừng lại được.  

 

Cả hai khó tin: “Không thể nào!”  

Bọn họ hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày... mày là ai hả?”  

 

 

Tên này mới cảnh giới Giới Chủ mà đã có sức mạnh đáng gờm vậy ư?  

 

 

Diệp Bắc Minh đáp lại ba chữ: “Diệp Bắc Minh!”  

 

 

Diệp Bắc Minh?  

 

 

Chúc trưởng lão sửng sốt.  

 

 

Sau đó.  

 

 

Ông ta ngẩng mạnh đầu lên, kinh hãi lùi về sau vài bước: “Diệp Bắc Minh ư? Chính mày là người đã đại khai sát giới ở buổi lễ kết hôn của nhà họ Phương hả!”  

Bình Luận (0)
Comment