Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Mặt nạ sao?”
Anh tiện tay cầm nó lên, không nhận ra nguyên liệu làm nên mặt nạ ra gì mà vô cùng nhẹ.
Khi cầm nó trong tay gần như không thấy có chút sức nặng nào.
Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên: “Thứ này trông giống kim loại nhưng lại không chứa chút kim loại nào!”
“Nhưng mà...”
Sau đó, anh lại nhướng mày: “Nhưng nó chỉ là một cái mặt nạ mà lại có thể được đặt ở tầng hai mươi lăm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hay sao?”
“Hay nó có tác dụng gì khác?”
Anh cẩn thận kiểm tra nó mấy lần.
Diệp Bắc Minh phát hiện, cái mặt nạ này ngoài nhẹ ra thì cũng vô cùng cứng cáp.
Còn lại thì không còn gì đặc biệt.
Anh có hơi không biết phải nói gì.
Anh nghĩ đến một thứ: “Hình nộm, đi ra!”
Ngay sau đó.
Hình nộm xuất hiện.
Diệp Bắc Minh cầm mặt nạ rồi ra lệnh cho hắn: “Đeo nó!”
Hình nộm đeo mặt nạ lên, kín kẽ không chừa ra chút nào.
Hình nộm không có gì thay đổi.
Diệp Bắc Minh bỗng thốt lên: “Ôi vãi, không thể nào!”
Anh khiếp sợ phát hiện rằng mình không thể dò la khí tức của hình nộm được nữa.
Theo lý mà nói, cảnh giới và khí tức của hình nộm phải giống hệt với Diệp Bắc Minh mới đúng.
Nhưng mà.
Sau khi hình nộm đeo mặt nạ, Diệp Bắc Minh không thể cảm nhận được liên hệ gì với hình nộm.
Nếu ở thế giới bên ngoài, Diệp Bắc Minh sẽ cho rằng hình nộm là một người xa lạ.
Người xa lạ đó!
“Vì sao lại thế chứ?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày, nhìn hình nộm chằm chằm.
Một lát sau, anh chợt hiểu ra: “Mình hiểu rồi!”
“Hình nộm không có gì thay đổi, cái thay đổi chính là mình không thể cảm nhận được khí tức của hình nộm được nữa!”
“Vậy nên mới có thể sinh ra ảo giác đó!”
Anh ra lênh: “Hình nộm, tháo mặt nạ xuống!”
Hình nộm tuân lệnh tháo mặt nạ xuống.
Mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe: “Đeo mặt nạ!”
Hình nộm lại đeo mặt nạ.
Diệp Bắc Minh cười to: “Quả nhiên!”
“Mình hiểu rồi, cái mặt nạ này có thể che chắn mọi khí tức!”
“Cho dù là ở cảnh giới nào, dung mạo khí tức ra sao, thậm chí cả mùi hương trên cơ thể cũng đều được che chắn!”
“Vật đó thật lợi hại!”
Anh phất tay, cái mặt nạ màu tím rơi vào tay mình.
Chỉ cần đeo nó, khi gặp người tu võ cảnh giới nào cũng họ cũng không biết anh là ai cả.
Anh cất mặt nạ rồi nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng hai mươi sáu.
“Chẳng biết ở tầng hai mươi sáu có gì đang chờ mình nhỉ?”
Vừa tiến vào tầng hai mười sáu.
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt một chút.
Trên cái đài nhỏ nhỏ phía trước có đặt một đoạn kiếm có tạo hình rất màu mè lòe loẹt.
“Tầng hai mươi sáu thưởng một đoạn kiếm ư?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Anh tiến lên cẩn thận quan sát nó, trên thanh kiếm nọ có khắc những dấu ấn huyền ảo cổ kính.
Lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.