Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3097

 

 Ông lão thở dài, quỳ xuống với vẻ bất đắc dĩ: “Đế Tử, lão phu đã vẽ bức tranh này ba tháng rồi!”  

 

“Trọn ba tháng, Lạc tiểu thư không hề nở nụ cười, lão phu thật sự bó tay!”  

 

Chàng trai nhìn Lạc Khuynh Thành với ánh mắt si mê: “Khuynh Thành, anh đã cầu xin bố rồi, bố đồng ý đi đến vùng đất Luân Hồi!”  

 

“Phục sinh bố mẹ em, lẽ nào em không vui sao?”  

 

Đôi mắt Lạc Khuynh Thành vô thần nhìn về phía xa.  

 

Chỉ nói hai chữ: “Cảm ơn!”  

  Advertisement

Chàng trai sửng sốt.  

 

Bỗng cười nói: “Đúng rồi, bố anh ban thưởng cho anh một viên Thái Cổ Tạo Hóa Đan!”  

 

“Anh đưa nó cho em, nó có ích cho huyết mạch Hỗn Độn của em đấy!”  

 

Cho dù chàng trai nói gì.  

 

Lạc Khuynh Thành vẫn chỉ đáp lại bằng hai chữ: “Cảm ơn!”  

 

Đột nhiên.

“Lạc Mục, Lạc Vũ cầu kiến!”  

 

Lạc Khuynh Thành bất an nói: “Bảo họ vào đây!”  

 

Hai người họ bước tới chỗ Lạc Khuynh Thành, nhìn thoáng qua nhau, không nói câu nào.  

 

Bọn họ dâng lên một miếng ngọc bội.  

 

Sau đó.  

 

“Khúc khích!”  

 

Lạc Khuynh Thành nở một nụ cười, đôi mắt long lanh.  

 

Tựa như lấy được một bảo vật quý giá nào đó.  

 

Ông lão kia vỗ đùi nói: “Cười rồi, cười rồi!”  

 

“Chúc mừng đế tử, chính là nụ cười ấy!”  

 

Nụ cười trên mặt người thanh niên kia cứng lại, trong mắt thoáng hiện lên sự ghen tị.  

 

Xen lẫn với đó là một luồng sát ý lạnh thấu xương.  

 

...  

 

Tộc Hỗn Độn, trong một tòa cung điện cổ kính.  

 

Một người thanh niên ngồi trên long ỷ Thần Đế của cha mình: “Nói đi”.  

 

Chỉ hai chữ đã khiến Lạc Mục và Lạc Vũ khiếp sợ, dập đầu liên hồi.  

 

Họ hoảng sợ khai hết một mạch.  

 

“Tiểu sư đệ à?”  

 

Đôi mắt người thanh niên kia bắn ra hai tia máu chui vào mi tâm của Lạc Vũ và Lạc Mục.  

 

Thuật sưu hồn.  

 

Tất cả những gì trong đầu hai người họ đều chui vào đầu người thanh niên kia.  

 

Một lát sau.  

 

Rầm!  

 

Đầu của Lạc Mục và Lạc Vũ nứt ra, chết ngay tại chỗ.  

 

Người thanh niên tựa lưng vào long ỷ, thông qua thuật sưu hồn biết được dáng vẻ của người mình cần tìm rồi vẽ ra một bức tranh: “Đến thế giới Tam Thiên một chuyến, tìm tất cả những người giống với người trong bức tranh!”  

 

“Cho dù có một chút tương tự thì cũng phải giết!”  

Vài lão già bước vào đại điện, đưa hai tay lên nhận lấy bức tranh kia: “Vâng, thưa đế tử!”  

 

 

Xong, bọn họ xoay người rời đi.  

 

 

Trong đầu người thanh niên thoáng lên một suy nghĩ, một cuốn sách bay lên từ trên mặt bàn rồi từ từ trải ra.  

 

 

Đó chính là bức tranh vẽ người thanh niên kia và Lạc Khuynh Thành.  

 

 

Lạc Khuynh Thành trong tranh cười tươi như hoa.  

 

 

Người thanh niên híp mắt.  

 

Bình Luận (0)
Comment