“Oắt con, đây là Thiên Y các, lẽ nào mày tưởng...”
Gã còn chưa kịp dứt lời.
Ầm!
Luồng huyết khí khủng khiếp phóng lên trời cao, thoáng chốc Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt Bạch Kiếm Tinh.
Xoẹt xoẹt!
Advertisement
Tiếng xé rách kinh khủng truyền tới.
Răng rắc!
Kèm theo tiếng xương cốt gãy vụn.
Bạch Kiếm Tinh biến thành một người máu.
Advertisement
Xương cả người gãy, mỗi một ngón tay đều bị xé xuống.
Nhưng chúng không đứt hoàn toàn mà treo lủng lẳng trên bàn tay.
Cơn đau khiến Bạch Kiếm Tinh run rẩy, điên cuồng la hét: “Đoạn sư huynh, cứu tôi... mau cứu tôi!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn gã: “Đừng vội, trò hay vừa mới bắt đầu mà!”
Dứt lời, mười ba cây kim khâu đâm vào cơ thể Bạch Kiếm Tinh.
Ngân châm cứu người, kim khâu giết người.
Trong nháy mắt, Bạch Kiếm Tinh như lướt qua địa ngục Cửu U, cả người như bị hàng tỷ ác quỷ cắn xé ngấu nghiến.
Sống không bằng chết.
Gã quỳ rạp xuống đất.
Luôn miệng kêu la, cầu xin tha tội.
“Cứu mạng... á... đau chết tôi!”
“Không cần, cầu xin cậu tha cho tôi! Vương sư đệ, sư đệ Vương Khinh Hậu!”
“Ông ơi... tôi biết mình sai rồi, cầu xin cậu bảo cậu ta buông tha tôi với!”
“Giết tôi đi, cầu xin cậu cho tôi chết đi!”
Quỷ Môn Thập Tam Châm đã khiến tâm lý của Bạch Kiếm Tinh sụp đổ.
Giờ gã khác xa với kẻ kiêu ngạo trước kia mà chỉ một lòng muốn chết.
Những người còn lại thấy dáng vẻ thê thảm của Bạch Kiếm Tinh chỉ biết nuốt một ngụm nước miếng.
Sắc mặt Đoạn Dật Phong vô cùng u tối: “Oắt con, cậu là ai?”
“Tôi là người anh em của Vương Khinh Hậu và cũng là người muốn mạng của chúng bây!”
Diệp Bắc Minh lao vào đám người như thần chết.
Đoạn Dật Phong quát to: “Chỉ là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong mà cũng dám ra tay trước mặt tôi à?”
Khí tức cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ bùng nổ, anh ta chủ động lao vào Diệp Bắc Minh.
“Chết đi!”
Ngay khi hai người va vào nhau.
Phụt!
Đoạn Dật Phong bay phắt ra ngoài, hai cánh tay nổ tung tan tành.
Anh ta ngã nhào lăn quay trên mặt đất.
Mấy người cô gái áo lục thấy thế bèn hoảng sợ quay lưng bỏ chạy.