“Cậu có biết một cảnh giới Chúa Tể có ý nghĩa thế nào với Thiên Y các chúng tôi không hả?”
Ánh măt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cho dù là một trăm cảnh giới Chúa Tể thì cũng kém xa người anh em của tôi!”
“Ha ha, được! Nói hay lắm!”
Lão già kia cười một cách dữ tợn, quát to: “Những người trên cảnh giới Chúa Tể đồng loạt ra tay cho tôi!”
“Bắt cậu ta, báo thù cho Đoạn trưởng lão!”
Advertisement
Mười mấy lão già cảnh giới Chúa Tể cùng tiến lên.
Trịnh Thừa An vội ngăn cản: “Đại trưởng lão, từ đã!”
Lão già kia quay đầu lạnh lùng nhìn ông ta: “Các chủ, còn đợi gì nữa?”
Trịnh Thừa An nhíu mày: “Đại trưởng lão, liệu chúng ta có nên biết rõ tình hình trước không?”
Advertisement
“Có lẽ chuyện này...”
Lão già kia thô lỗ cắt ngang: “Còn cần biết rõ ràng gì chứ? Tên súc sinh này xông vào Thiên Y các!”
“Còn giết Đoạn trưởng lão ngay trước mặt chúng ta, dù chúng ta làm sai trước thì có hề gì?”
“Một cái mạng quèn của người anh em cậu ta có thể so được với mạng của cảnh giới Chúa Tể hả?”
Trịnh Thừa An vừa định phản bác.
“Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh bỗng cười phá lên: “Vậy thì không cần nói tiếp nữa!”
Vút!
Một bóng dáng màu đỏ thoáng hiện lên.
Thoắt cái Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông già kia.
Lão già kia lạnh sống lưng, lùi về sau theo bản năng: “Oắt con, cậu định làm gì?”
“Giết ông!”
“Cậu dám!”
Con ngươi lão già kia co rút, một linh cảm tử vong ập tới.
Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay rồi nện mạnh xuống.
“Không cần...”, giọng lão già kia run rẩy, quay lưng tháo chạy.
Rầm!
Máu tươi bay tung tóe.
“Đại trưởng lão!”
Người trong Thiên Y các kinh hãi, tim như sắp nổ tung.
Diệp Bắc Minh nhìn sang những kẻ cảnh giới Chúa Tể còn lại: “Hình như vừa rồi các người lộ ra sát ý với tôi nhỉ?”
“Nhóc con, cậu...”
Hơn mười lão già cảnh giới Chúa Tể hoảng sợ lùi về sau.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, Diệp Bắc Minh lao vào giữa đám đông.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên hồi, sau đó kèm theo hơn mười vụ nổ tung, máu thịt bay đầy trời.
Người của Thiên Y các hãi hùng liên tục lùi về phía sau.