"Lão phu còn thiếu một dược liệu nữa thôi là đã có thể luyện chế bọn họ thành đan rồi!"
"Cho đến lúc đó, toàn bộ Huyền Giới thậm chí cả thiên thần ở Thần Giới cũng không sánh bằng conl"
"Ông nội, đây là sự thực sao?", Dư Lãng vô cùng mừng rỡ. Đột nhiên. Gào!
Một tiếng rồng gầm dữ tợn vang lên, Dư Lãng bị dọa đến mức run rẩy một chút!
Dư Thiên Trung nhíu mày: "Chỉ là một lôi kiếp mà lại khiến cháu sợ đến như vậy".
"Đây không phải là sự gan dạ mà người được trời chọn nên cói"
Dư Lãng vội vàng giải thích: "Ông nội, không phải cháu sợ hãi lôi kiếp".
"Là do cháu đột nhiên nghĩ đến, lúc tên nhóc kia mở ra Thiên Môn, hình như cũng triệu hồi ra một con huyết long!"
"Ông xem con huyết long lần độ kiếp này đi, sao cháu lại thấy cả hai có chút tương tự vậy!"
"Ông nói xem liệu lôi kiếp này có liên quan gì đến tên nhóc kia không?”
Nghe thấy lời này, con ngươi của Dư Thiên Trung co lại một chút.
Ông ta nhanh chóng đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Một khí tức mang tính chất huỷ diệt đập vào mặt!
Cho dù là Dư Thiên Trung cũng phải sinh ra một cảm giác bất lực!
Nhưng mà loại cảm giác này cũng khiến Dư Thiên Trung yên tâm và đỡ cảnh giác hơn nhiều.
Ông ta nhẹ nhõm cười một tiếng: "Lãng, cháu suy nghĩ nhiều rồi".
"Đây tuyệt đối là cảnh giới Đế Tôn đỉnh phong lôi kiếp, cho dù tên nhóc kia tự bạo cũng không làm ra được động tĩnh lớn như vậy!"
Dư Lãng như có điều suy nghĩ gật đầu: "Đúng thế".
"Ông ngoại, xảy ra chuyện lớn rồi!", đúng lúc này, một thanh niên loạng choạng xông tới.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hạng Cửu U, khuôn mặt già nua của Dư Thiên Trung hơi trầm xuống!
Ông ta có hơn một trăm đứa con gái, trong đó một người làm dâu nhà họ Hạng.
Hạng Cửu U xem như là người có thiên phú khá tốt trong đông đảo đứa cháu ngoại của ông tal
Đương nhiên, cháu ngoại vẫn kém xa cháu nội!
"Thân là thanh niên tuấn kiệt nằm trong top 100 Huyền Bảng, cháu xem dáng vẻ hoảng hốt đó của cháu kìal"
Dư Thiên Trung quát lớn: "Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, về sau cháu còn đặt chân ra ngoài thế nào nữa?"