Mười mấy người phụ nữ lạnh lùng rút kiếm đánh tới.
Diệp Bắc Minh giãm chân xuống một cái, một con huyết long xông ra từ trong cơ thểl
Anh cũng không làm bọn họ bị thương, mà sau khi đánh bay tất cả mọi người ra ngoài liền vọt thẳng qua sơn môn Băng Cực Cung.
Giờ phút này, trên quảng trường bên ngoài đại điện Băng Cực Cung.
Trên một tế đàn được khắc từ băng, Thẩm Nại Tuyết bị xích sắt trói chặt lại.
Bờ môi khô nứt, mái tóc dài đen nhánh tản ral Dưới làn váy cung trang rách rưới, khắp nơi đều là vết máu! "Biết người biết mặt không biết lòng!"
"Bình thường giả bộ thanh thuần, không nghĩ tới sau lưng thế mà lại dám trộm thánh vật của tông môn!"
"May mắn Lý trưởng lão phát hiện ra sớm, nếu không thánh vật tông môn đã thật sự bị tiện nhân này trộm đi rồi!"
Bên dưới tế đàn, mấy trăm ngàn nữ đệ tử nghị luận.
Trên đàn cao trước tế đàn, một đám quản lý của Băng Cực Cung đang ngồi!
"Yên lặng!"
Một bà lão áo đen khẽ quát một tiếng, xung quanh lập tức an tĩnh lại.
"Thẩm Nại Tuyết, cô còn không khai sao? Rốt cuộc là cô đã trộm thánh vật tông môn như thế nào?"
"Lại làm như thế nào để thánh vật tông môn nhận cô làm chủ nhân?"
"Chỉ cần cô khai ra tất cả, chúng tôi sẽ nể mặt cô đã từng là thánh nữ của Băng Cực Cung!"
"Có thể nương tay với cô, chỉ phế bỏ võ công của cô đi, đồng thời sẽ để cô tiếp tục ở lại Băng Cực Cung làm đệ tử tạp dịch!"
Nói là nương tay!
Trên thực tế lại không khác gì chết!
Trên đài cao, một thiếu phụ mặc cung trang nhíu mày: "Nại Tuyết, mau nói đi!"
Thẩm Nại Tuyết há to miệng: "Sư phụ, con... không hề... trộm..."
"Hơn nữa đây không phải thánh vật của tông môn..."
Bà già áo đen lạnh lùng nói: "Cung chủ, đây không phải là lão thân không nể mặt bà đâu nha?"
Thiếu phụ mặc cung trang nhíu chặt mày lại: "Nại Tuyết, con còn không nói sao?”
Trong đôi mắt toàn là vẻ thất vọng! T
hẩm Nại Tuyết cắn đôi môi khô khốc một chút!