Diệp Bắc Minh dùng chút lý trí cuối cùng của mình.
Phụt!
Anh căn đầu lưỡi.
Máu tươi ngập khoang miệng, nháy mắt giúp anh tỉnh táo lại.
Diệp Bắc Minh quan sát xung quanh rồi sửng sốt hỏi: “Tiểu Tháp, xảy ra chuyện gì thế?”
Hai người họ tâm linh tương thông.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, cậu có thể khôi phục lý trí khỏi sự ảnh hưởng của long huyết!”
“Xem ra cậu quả thật không muốn làm tổn thương sư tỷ của mình!”
Ông ta vừa dứt lời, một cơ thể mềm mại chạy tới.
Cơ thể mềm nhữn nhào vào lòng ngực Diệp Bắc Minh.
Anh cúi đầu nhìn xuống, đó đúng là Thẩm Nại Tuyết.
Lúc này, đôi mắt cô ta mơ màng mê đắm.
Hô hấp dồn dập.
Gương mặt đỏ bừng, tứ chỉ ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh. Cơ thể mềm mại nhẹ run.
Cũng chẳng biết bây giờ ai điều khiển cơ thể ấy.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Nguy rồi, cô ta bị long huyết ảnh hưởng!”
Sau đó, Diệp Bắc Minh quả quyết lấy ngân châm ra. Phụt!
Chúng đâm vào cơ thể của Thẩm Nại Tuyết nhưng lại chẳng có gì khác biệt.
“Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Quỷ Môn Thập Tam Châm của cậu có thể giải kỳ độc trong thiên hạ, nhưng cậu đã quên rằng!”
“Bây giờ trong hang động này đều là long huyết, cho dù cậu giải độc được!”
“Thì long huyết cũng sẽ tiến vào cơ thể cô ta trong nháy mắt, nếu cậu muốn cứu cô ta thì phải triệt tiêu tất cả mọi sự ảnh hưởng của long huyết!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh: “Ý của ông là dùng máu đầu lưỡi của tôi sao?”
“Nhóc thông minh lắm!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách khẳng định.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống Thẩm Nại Tuyết: “Cô Thẩm, đắc tội rồi!"