Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi xuyên qua đám người, đến trước mặt Phó Long Đình: "Công tử, toàn bộ người nhà họ Mặc chạy trốn đã bị giết chết!"
"Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình đã mang về gia tộc, bọn họ cực kỳ mạnh miệng, không khai ai là người giết tiểu công tử!"
"Về phần người thanh niên kia, tạm thời vẫn chưa tìm ral"
Phó Long Đình mở mắt ra: "Một đám ăn hại, tìm một người cũng không tìm thấy?"
"Gia tộc nuôi các người suốt bao nhiêu năm làm cái gì không biết!"
"Công tử..."
Người đàn ông trung niên sợ hãi quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy như một con chim cút: "Xin ngài cho tôi thêm thời gian ba ngày, tôi nhất định sẽ tìm được thăng kial"
"Không cần!"
Phó Long Đình lắc đầu.
"Dạ?"
Con ngươi người đàn ông trung niên co rụt lại!
Ông ta chết chắc rồi!
Nhưng điều bất ngờ là, Phó Long Đình lại nhìn về một hướng: "Cậu ta đã tới!"
Hai mắt đăm đăm, một người trẻ tuổi chậm rãi đi tới từ trong đám người.
Chu Nhược Giai nhíu mày: "Nhiều người như vậy, một chỗ đặt chân cũng không có!"
Diệp Bắc Minh cười nhạt: "Bên kia có miếng đất trống, chúng ta đến đó đi!"
Lê Mộng Ly nhìn thoáng qua, đôi mắt đẹp co rụt lại: "Cậu Diệp, đừng, đó là..."
Không đợi Lê Mộng Ly nói xong một câu.
Diệp Bắc Minh đã kéo tay Chu Nhược Giai đi về phía đất trống rộng trăm mét kial
Hiện trường vốn náo nhiệt chợt yên tĩnh! Một giây sau, khắp nơi oanh động. "Thằng này là ai? Điên rồi sao?"
“Trong vòng trăm mét quanh Phó Long Đình, không có anh †a cho phép, bất kỳ người nào cũng không được đến gần!"
"Đã từng có người không cẩn thận đi tới trăm mét gần Phó Long Đình, cuối cùng bị diệt tộc!"
Giờ phút này, vẻ mặt của ai ai cũng nghiêm lại! Rất nhiều người đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh!
Giọng nói của Phó Long Đình vang lên: "Tên kia, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu!"
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn Phó Long Đình: "Tôi quen biết anh sao?"
"Hít hà!" "Con mẹ nói"
Hàng loạt tiếng hít ngược khí lạnh vang lên: "Sau cậu ta dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Phó Long Đình?”
Lê Mộng Ly đứng ở trong đám người, không lo lắng được nhiều như vậy.