Sau đó, òa khóc lớn: “Hu hu hu, không nghĩ sẽ được gặp lại anh ở đây, sao anh cũng chết vậy?”
“Sao anh có thể chết chứ!”
“Con gái của chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Hu hu hưu...”
Cô ta nghĩ mình đã chết, gặp được Diệp Bắc Minh ở địa phủ!
Diệp Bắc Minh cay sống mũi: “Đông Phương Xá Nguyệt, tôi chưa chết, cô cũng chưa chết!”
“Tôi chưa chết?” Đông Phương Xá Nguyệt ngẩn người, nhìn xung quanh. Quả nhiên, cô ta vẫn ở khu ổ chuột của thành Vạn Tượng.
Lập tức phản ứng lại, tóm lấy tay của Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, cứu... cứu Nặc Nhi! Mau đi cứu Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Bây giờ tôi đưa cô đi ngay!”
“Yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tất cả sẽ không sao!”
Một câu nói này khiến Đông Phương Xá Nguyệt không ngừng rơi nước mắt, cô ta gật đầu mạnh.
Diệp Bắc Minh không nhiều lời.
Cống Đông Phương Xá Nguyệt lên, đi ra ngoài phòng.
Tiếng bước chân vang lên, ba ông lão đi đến với sắc mặt lạnh lùng: “Chính cậu đã phớt lờ lệnh cấm bay trên không của thành Vạn Tượng, hơn nữa còn giết mười mấy hộ vệ tuần tra phải không?”
“Cậu là ai? Lệnh bài thân phận ở đâu?”
Phía sau ba ông lão là hàng chục hộ vệ mặc chiến giáp!
Người nào cũng từ cảnh giới chân thần trở lên!
Lúc nhìn thấy đám người này, Diệp Bắc Minh cảm thấy Đông Phương Xá Nguyệt bỗng ôm chặt anh theo bản năng.
Tim đập nhanh hơn mấy phần!
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi không có lệnh bài thân phận, cũng không có thời gian lãng phí với các người!”
“Tránh ra!”
Trực tiếp đi ra ngoài.
Một ông lão ba mắt tiến lên một bước chặn Diệp Bắc Minh: “Không có lệnh bài thân phận? Nói như vậy cậu là kẻ lén vượt biên vừa vào thần giới!”
“Vừa vào thần giới đã dám giết hộ vệ tuần tra bừa bãi, còn dám ăn nói với chúng tôi như vậy!”
“Cậu thanh niên, bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn!”
“Thứ nhất, theo chúng tôi về, chúng tôi sẽ cho cậu một kết quả xử lý công bằng!”
“Thứ hai, chết!”