Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 368

Chương 368

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, lạnh như băng nhìn Lâm Thương Hải: “Lâm Thương Hải, sao ông biết sau khi mẹ tôi bị thương vẫn mạnh hơn Võ Linh?”

“Cái này…”

Lâm Thương Hải lập tức ngây người.

Thầm kêu lên không ổn!

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Tim ông ta đập nhanh, chênh lệch khá lớn so với ban đầu, ông ta sắp nói dối”.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông chuẩn bị nói dối?”

“Hả?”

Lâm Thương Hải ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với con ngươi lạnh băng của Diệp Bắc Minh.

Con ngươi ông ta co rút kịch liệt!

Thiếu chút nữa sợ đến ngốc luôn.

Chàng thanh niên này sao biết mình chuẩn bị nói dối?

Sát ý lạnh như băng trong nháy mắt phong tỏa Lâm Thương Hải, khiến ông ta dựng tóc gáy.

Lúc này Lâm Thương Hải có một trực giác, chỉ cần tiếp theo mình nói dối nửa lời, Diệp Bắc Minh sẽ trực tiếp giết ông ta!

Lâm Thương Hải hoảng sợ cúi đầu, run rẩy nói: “Cậu Diệp… xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi cậu!”

“Quả thật là tôi nói dối, xin cậu tha cho tôi!”

Bộp bộp bộp bộp!

Lâm Thương Hải điên cuồng đập đầu xuống đất.

Giọng Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Nói, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Lâm Thương Hải cũng không dám giấu thêm nữa, run rẩy nói: “Hai mươi ba năm trước, mẹ cậu vác theo bụng bầu đột nhiên xuất hiện trong một phòng đấu giá hàng đầu ở hành tỉnh Đông Nam, buổi đấu giá này do công ty Sotheby’s cử hành”.

“Bà ấy đưa ra loại đan dược cao cấp nhất!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Khi đó mẹ tôi còn chưa sinh tôi?”

Lâm Thương Hải nhắm mắt nói: “Thiếu chủ, đúng vậy”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh đã rất khó coi: “Đan dược lại là chuyện gì thế?”

Lâm Thương Hải run rẩy nói: “Là loại đan dược cao cấp đó”.

“Loại đan dược có thể khiến Võ Linh, thậm chí là Võ Vương đều rung động”.

“Lúc ấy, toàn bộ phòng đấu giá Sotheby’s đều điên lên”.

“Toàn bộ giới võ đạo Long Quốc khi biết tin đều chấn động, thậm chí còn kinh động đến gia tộc Cổ Võ”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Sau đó thì sao?”

Lâm Thương Hải nói: “Khi ấy, gần như tất cả mọi người đều muốn đan dược của mẹ cậu”.

“Nhưng mẹ cậu một không cần lấy tiền, hai không cần của cải, ba không cần quyền”.

 

Bình Luận (0)
Comment