Thiên Nhận Băng phản ứng lại, quay đầu ngăn chặn!
Tiếc là khoảng cách cảnh giới quá lớn, Thiên Nhận Băng chỉ cảm thấy như có một tòa núi đụng đến bay ngược ra xal
Ngã dưới đất phun ra máu tươi! “Nhị sư tỷ!” Sáu người xông đến, dìu Thiên Nhận Băng đứng lên.
Liền sau đó, xung quanh xuất hiện hàng chục hộ vệ bao vây bảy người!
Tiêu Ngột âm lạnh lên tiếng: “Một đám đàn bà thối, cho thể diện mà không cần!”
“Còn không mau đi cởi giày cho công tử Độc Cô đi! Dùng miệng!”
“Nếu không, tôi sẽ cho các cô biết kết cục của việc phản bội lầu Vạn Hoal”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Tôi đề nghị, anh đi vặn đầu của công tử Độc Cô xuống!”
“Nếu không, tôi sẽ vặn đầu của anh xuống!”
“Ai đang nói hả?”
Tiêu Ngột sợ đến run lẩy bẩy, không nhịn được nhìn ra ngoài đại điện. Nụ cười trên mặt Độc Cô Vấn Thiên cứng lại, nhìn về phía giọng nói với ánh mắt vô cùng băng lạnh!
“Giọng này là...”
Hoàng hậu Hồng Đào ngẩn người.
Liễu Như Khanh vô cùng kích động: “Đây là giọng của tiểu sư đệt”
Đạm Đài Yêu Yêu bỗng quay đầu, nhìn ra ngoài đại điện: “Đúng là tiểu sư đệ!”
“Nhị sư tỷ, tiểu sư đệ đến rồi!"
Đám người Khương Tử Cơ, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên kích động suýt nhảy lên!
Thiên Nhận Băng cũng vui mừng, kinh ngạc quay đầu, nhìn ra cửa đại điện.
Trong con mắt của mọi người, một thanh niên đa một cô gái, trong lòng bế một bé gái ngủ say chậm rãi đi đến!
“Tiểu sư đệ!”
Bảy vị sư tỷ thấy vậy, kích động nhào đến: “Đúng là đệ rồi, tốt quá rồi, cuối cùng cũng gặp được đệ!”
“Tiểu sư đệ, tất cả đều ổn chứ?” “Những năm nay đệ sống thế nào?” “Tiểu sư đệ, các tỷ nhớ đệ lắm...
Độc Cô Vấn Thiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Cười lạnh lùng một tiếng: “Tiêu Ngột, đây cũng là anh sắp xếp cho bản công tử xem hả?”
“Tôi... công tử Độc Gô, tôi...” Tiêu Ngột có trăm cái miệng cũng khó biện bạc!
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ, sẽ đột ngột xảy ra chuyện như này!
Lập tức nổi giận gào một tiếng: “Tất cả ngây ra đó làm gì? Chém tên nhóc này thành bùn thịt cho tôi!”