“Chẳng phải mày rất lợi hại sao? Trước mặt bố tao có cảnh giới thần hoàng đỉnh phong mày là cái thá gì?”
Diệp Bắc Minh cố nhẫn nhịn cơn đau ở tay trái, lạnh lùng nhìn Độc Cô Vấn Thiên: “Bố của mày là cảnh giới thân hoàng đỉnh phong thì đã làm sao?”
“Bị một quyền của tao đánh cho nổ đầu, rốt cuộc ai mới là phế vật?”
Câu nói này đâm sâu vào Độc Cô Vấn Thiên.
“Mày muốn chết hải”
Hắn gầm lên một tiếng, trực tiếp lao về phía Diệp Bắc Minh: “Tao phải bắt mày quỳ xuống dưới chân tao cầu xin, tao còn muốn dẫm đạp từng người đám phụ nữ của mày đến chết!”
“Chết đi cho tao!”
Trong tay Độc Cô Vấn Thiên có thêm một con dao màu vàng, chém về phía đỉnh đầu của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh dùng hết tất cả sức lực giơ tay trái chí tôn.
“Choang' một tiếng tóm chặt con thần dao màu vàng, tay phải tấn công ra một quyền!
Phập!
Độc Cô Vấn Thiên bay ra giống như chó chết, xương ngực lõm xuống.
Còn phun ra một ngụm máu tươi trong không trung, đập mạnh xuống đất: “Mày... tay trái của mày chẳng phải đã bị phế rồi sao?”
Diệp Bắc Minh cười chế nhạo: “Đánh tên phế vật như này, còn cần đến tay trái chí tôn?”
Độc Cô Bá Đạo cũng không nhịn được cau mày: “Thiên Nhị, bò lên!”
Ông ta đã phế tay trái chí tôn của Diệp Bắc Minh.
Lại bảo Độc Cô Vấn Thiên ra tay, là để con trai đích thân giết kẻ thù.
Như vậy có thể khôi phục trái tim võ đạo bị tổn thương của Độc Cô Vấn Thiên, không ngờ Độc Cô Vấn Thiên còn không đánh lại được Diệp Bắc Minh sau khi đã bị phế tay trái chí tôn!
Ông ta hơi thất vọng!
Cảm nhận được bố rất thất vọng, Độc Cô Vấn Thiên vội vàng bò lên đi về phía Diệp Bắc Minh: “Bố, con nhất định giết được tên phế vật này!”
Khoảnh khắc xông lên.
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ chân đá bay!
Độc Cô Vấn Thiên lại nhếch nhác bay đi!
“Rốt cuộc ai mới là phế vật?”
Sau khi Độc Cô Vấn Thiên lại bò lên, xông lên như phát điên: “Diệp Bắc Minh, mày thật đáng chết!”
“Phập!, “Bất lực nổi giận gào thét?” “Phập!, “Phế vật, mày nói ai?”
“Phập!”, “Không có bố của mày ở đây, tao đánh chết mày trăm lần!"
“Phập!"
Sau mười mấy hiệp, Độc Cô Vấn Thiên sớm đã mặt mày sưng vùi
Ánh mắt nhìn sang Diệp Bäc Minh có thêm mỗi sợ, không dám ra tay nữal