Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 5049

"Ngươi!"

Mặt Diệp Quỳnh tái nhợt, Tiêu Đế sẽ làm ra chuyện đó thật đấy.

Diệp Lỗi chửi ầm lên luôn: "Đệt! Diệp Quỳnh, con mẹ nó cô mau nói đi! Rốt cuộc thằng tiện chủng Diệp Bắc Minh kia đã cho cô uống bùa mê thuốc lú gì mà cô phải giúp tên đó như vậy?"

"Mau nói cho Tiêu công tử biết thằng tiện chủng đó đang ở đâu!"

"Diệp Quỳnh, sao cô đê tiện thế, tôi lệnh cho cô mau nói!"

"Diệp Quỳnh, đồ đàn bà vô liêm sỉ này, cô đã dan díu với Diệp Bắc Minh rồi hả? Không thì sao cô lại bấp chấp mạng sống của chúng tôi, cũng nhất quyết bảo vệ hành tung của hắn vậy!"

Diệp Đông, Diệp Khang, Diệp U U chửi rất khó nghe.

Diệp Quỳnh vẫn cắn răng không chịu nói!

Đột nhiên, trong đầu cô ta vang lên một giọng nói: "Dẫn họ đến!"

Cùng lúc đó, ở sâu trong sơn cốc.

Diệp Bắc Minh mở mắt ra, trên gương mặt lóe lên sát ý lạnh lẽo: "Ha ha! Nôn nóng đi nộp mạng thế cơ à?"

Bất Hủ Nhan ở bên cạnh đã tỉnh từ lâu.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, rồi xấu hổ cựa mình: "Diệp công tử, sao vậy?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không có gì, có một đám tự tìm đường chết ý mà!"

"Cô trốn đi trước đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo!"

"Được!"

Sau khi nhận được câu trả lời của Bất Hủ Nhan.

Diệp Bắc Minh lại nhắm mắt lại, tiếp tục hấp thu năng lượng gần huyết trì!

Nửa cảnh giờ sau, mười mấy bóng người từ xa đi tới, mấy lão giả trong số đó kích động bảo: "Công tử, đây hẳn là một chiến trường cổ xưa! Người xem này,

các dấu vết đánh nhau rất rõ ràng!"

"Còn cả số binh khí bị gãy trên mặt đất nữa, vớ bừa một cái ít nhất cũng là binh khí cấp Tế Đạo Chi Thượng!"

"Thậm chí còn có một vài mảnh kim loại cấp đế nữa!"

láu tươi trên mặt đất tụ thành sông, bao nhiêu năm trôi qua vẫn chưa cạn! Vẫn tiếp tục chảy... hít! Là mùi của Đế huyết, trời ơi, chẳng lẽ đám người chiến đấu ở đây năm xưa là một đám ở cảnh giới Đại Đế ư?"

Mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám kích động đến nỗi run cả người.

"Giờ đừng nghĩ nhiều thế, đợi giải quyết xong tên nhóc đó rồi từ từ vơ vét saul"

Tiêu Đế mỉm cười. Ánh mắt anh ta trầm xuống! Nhìn về phía cuối sơn cốc!

Diệp Bắc Minh đang ngồi trước huyết trì, huyết trì giống như một con suối, nó không ngừng chảy ra máu tươi, tụ thành sông trên mặt đất!

Khí tức của Đế huyết cũng chảy ra từ huyết trì!

"Bắc Minh!"

Diệp Quỳnh muốn lao qua đó.

Tiêu Đế đưa tay ra túm lấy Diệp Quỳnh rồi bay qua đó, Diệp Quỳnh bị Tiêu Đế †úm cổ: "Ngươi chạy cái gì? Lẽ nào ngươi thật sự đã dan díu với tên tiện chủng đó như bọn họ nói hả?"

Cảm giác hít thở không thông truyền tới!

"Khụ khụ..."

Diệp Quỳnh không thở nổi.

Diệp Bắc Minh mở mắt ra, con ngươi lạnh băng: "Thả cô ấy ra! Ta đánh với ngươi!"

"Ngươi đánh với ta? Ngươi cũng xứng à! Quỳ xuống trước đi!" Tiêu Đế quát!

Sau đó anh ta ném Diệp Quỳnh đi, Diệp Quỳnh va mạnh vào vách đá bên cạnh, hộc máu!

Vùt

Tiêu Đế nhảy lên, để lại một tàn ảnh hoàng kim tại chỗ, giây tiếp theo đã đến trước mặt Diệp Bắc Minh!

Hai người gần như đồng thời ra quyền!

Bùm!

Trời long đất lở, hư không xung quanh chấn động một chút!

Diệp Bắc Minh lùi lại mười mấy bước, suýt lùi đến mép huyết trì! Tiêu Đế bay đi, đáp xuống cách đó mấy chục mét!

"Công tử, người không sao chứ?"

Mấy lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng tám cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ. Bốp!

Tiêu Đế vung tay tát lão giả vừa đỡ mình!

Sau đó nổi giận quát: "Ta cần ngươi đỡ à? Cút!"

Quay đầu lại, con ngươi đỏ ngầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, được lắm! Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"

Bình Luận (0)
Comment