Diệp Thí Thiên chẳng thèm hé mắt: "Diệp Quỳnh, cháu cùng vào Vô Căn Chỉ Địa với thằng bé, chẳng lẽ cháu không hiểu nó à?"
Diệp Quỳnh ngẩn ra, sau đó mỉm cười như đã hiểu: "Cũng phải!" Thời gian thấm thoát trôi qua! Khi sắp đến giữa trưa.
Một thanh niên chậm rãi đứng dậy, bay lên trời: "Diệp tiền bối, sao chàng trai có thể chất Hỗn Độn nhà ngài vẫn chưa tới? Mọi người đều muốn chứng kiến thực lực của thể chất Hỗn Độn một chút!"
"Nhưng thể chất Hỗn Độn cứ chậm trễ không xuất hiện, chắc không phải là sợ rồi đấy chứ?"
Xoetl
Mọi người tập trung nhìn!
"Đây là?"
Một gương mặt xa lạ, còn rất trẻ.
"Cậu ta tên Cổ Nhất Minh, thánh tử mà nhà họ Cổ bí mật bồi dưỡng! Thảo nào không đi Vô Căn Chỉ Địa, đã đến cảnh giới Tế Đạo tầng bảy rồi kìa!" Một lão giả giọng ồm ồm nói.
Mọi người kinh ngạc!
"Nhà họ Cổ lén bồi dưỡng một Thánh tử? Lại còn lên đến cảnh giới Tế Đạo tầng bảy rồi!"
"Nhà họ Cổ dã tâm không nhỏ nhỉ, nếu không phải hôm nay thể chất Hỗn Độn sẽ đánh một trận tử chiến với Tiêu Hùng, thì e là họ vẫn đang giấu
cậu ta đi!" Một số lão giả của Tuyết tộc và tộc Bất Hủ híp mắt.
Hàng tỉ ánh mắt tập trung vào Cổ Nhất Minh, anh ta không hề sợ hãi, cứ
thế nhìn Diệp Thí Thiên một cách tự nhiên nhàn nhã! Diệp Thí Thiên chỉ có một câu: "Chưa đến giờ, đừng vội!" Kỳ thực, trong lòng ông ấy cũng đang đánh trống bùm bùm!
"Minh Nhi ơi, thằng nhóc này, sắp đến chính ngọ rồi đấy! Nếu đến giờ mà thằng bé còn chưa đến, e là sế bị xử thua luôn!"
'Lần này, nhà họ Diệp mất hết thể diện rồi... haiz, thôi bỏ đi! Có mất mặt
thì cũng là lão phu mất mặt, còn hơn là Minh Nhi bỏ mạng! Diệp Thí Thiên thầm lắc đầu. Trong đám người ở nhóm Tử Vi Đế Tộc.
Trần Vũ Phân lạnh lùng bảo: "Trần Vũ Nhu, chẳng phải cô bảo Tiêu
Hùng sẽ thua thảm sao?"
"Sao nào? Sao thể chất Hỗn Độn vẫn chưa đến? Tôi thấy anh ta sợ rồi
thì có!"
Trần Vũ Nhu quát: "Trần Vũ Phân, cô câm mồm cho tôi!"
"Ơ ơ ơ, cô lại sốt ruột rồi!"
Trần Vũ Phân cười rất vui: "Chỉ còn một khắc đồng hồ nữa thôi, tên có thể chất Hỗn Độn kia sẽ không xuất hiện đâu!"
'Diệp công tử... anh không đến thật à?' Trần Vũ Nhu nắm chặt tay.
Một khắc sau.
Trong đám người nhà họ Tiêu, một lão giả già nua trông như sư tử bước rat
Ông ta đi lên võ đài giữa trung tâm võ trường! Nhìn khắp xung quanh!
Giọng nói như sấm rền vang lên: "Đã đến giờ! Thể chất Hỗn Độn nhà họ Diệp vẫn không xuất hiện, xem ra thể chất Hỗn Độn vô địch trong truyền thuyết, biết sợ rồi!"
Tiêu Hùng thầm thấy buồn cười, ông ta đã đoán trước được là Diệp Bắc Minh không dám tới!
"Ước chiến, là Diệp Bắc Minh đồng ý!"
"Thời gian, cậu ta cũng đồng ý!"
"Những người bạn từ các tông môn, từ các chủng tộc Đế huyết đều đến hết rồi!"
"Chỉ có mỗi Diệp Bắc Minh, là không xuất hiện!"
Ánh mắt ông ta trầm xuống, nhìn chăm chằm Diệp Thí Thiên: "Diệp Thí Thiên, ông thân là lão tổ cảnh giới Tế Đạo nhà họ Diệp!"
"Có phải ông nên đứng ra cho mọi người một lời giải thích không?"
"Diệp Bắc Minh không dám đến, hay là, ông lên đài đánh với lão phu đi?"
"Để lão phu xem xem, có phải xương cốt của nhà họ Diệp đều mềm thế
không!" "Ha ha hai" Toàn trường cười vang! Hài cực!
Diệp Thí Thiên sa sâm mặt, vỗ bàn đứng dậy: "Tiêu Hùng, đánh thì đánh, ông tưởng lão phu sợ à?"
Ông ấy đang định lao lên võ đài!
Một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp nhà họ Tiêu: "Lão tổ, giết con hàng này, còn cần người ra tay à?"