Chương 72
“Hả… À à à, được”, Tôn Thiến hơi choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Trời ạ.
Nhược Tuyết cư xử như thế này bao giờ?
Chủ động mời người khác ăn cơm?
Tối còn dẫn về ngủ chung? Ngủ ở phòng cô ấy?
Những nam sinh khác ngay cả số điện thoại của cô ấy cũng không có kìa!
Đây chắc chắn là người cô ấy thích!
Đẹp trai đấy, dáng người cũng không tệ, dáng vẻ lạnh lùng trông rất ngầu! Tôn Thiến nghĩ thầm.
Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu, trả lời: “Không cần, tớ đến đây để tìm người”.
“Tìm người, cậu có hẹn với ai à?”
Vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt Hạ Nhược Tuyết.
Nơi này là chợ đêm, một con phố ăn vặt.
Buổi tối đến đây không phải bạn thân thì là người yêu!
Diệp Bắc Minh có hẹn với người khác, còn tới phố ăn vặt?
Phải chăng là bạn gái của cậu ấy?
Nghĩ tới đây, mặt Hạ Nhược Tuyết hơi trắng bệch.
Tôn Thiến nhìn ra cảm xúc của Hạ Nhược Tuyết, hơi tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là điều mà người làm sao?”
“Nhược Tuyết vì anh mà không quen một người bạn trai nào suốt bốn năm đại học”.
“Thậm chí còn không tiếp xúc với người khác phái!”
“Anh mất tích năm năm, không có một chút tin tức nào thì cũng thôi, thế mà còn có bạn gái?”
“Còn chạy tới trước mặt Nhược Tuyết của chúng tôi hẹn hò?”
“Đàn ông kiểu gì vậy?”
Tôn Thiến chỉ thẳng vào mặt Diệp Bắc Minh.
“Bạn gái gì cơ?”
Diệp Bắc Minh hơi khó hiểu, anh lắc đầu: “Tôi đến tìm người, không phải tìm bạn gái”.
“Không phải bạn gái à”, Tôn Thiến hơi xấu hổ: “Khụ khụ… Do tôi kích động, do tôi kích động, các anh tiếp tục đi”.
“Xin lỗi, xin lỗi”.
Cô ta cảm thấy rất mất mặt, tự động tránh sang một bên.
Tôn Thiến thề sau này sẽ không làm trò cười nữa.
Nhược Tuyết cũng rất vui, lại nở nụ cười, chỉ cần Diệp Bắc Minh chưa có bạn gái, cô ấy sẽ có cơ hội: “Ặc, bạn cậu đâu?”
“Ừm, không biết chạy đi đâu rồi, cứ tìm trước đã”, Diệp Bắc Minh suy nghĩ rồi trả lời.
Con phố chợ đêm này dài khoảng mấy trăm mét.
Anh có thể cảm nhận được tay súng bắn tỉa kia đang ở trong đám đông.
Nhưng vị trí cụ thể lại không biết.