Chương 998
Sau khi cúp điện thoại, thư ký Tiền lại gọi thêm một cuộc nữa: “Long chủ, Long Soái đã tra được đến Cửu Thiên Tuế”.
“Chuyện năm đó, e rằng càng ngày càng không gạt được”.
Diệp Bắc Minh mới vừa cúp điện thoại của thư ký Tiền không bao lâu, Vạn Lăng Phong gọi đến: “Chủ nhân, có hơi đáng sợ”.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Sao vậy?”
Vạn Lăng Phong ngưng trọng đáp: “Tối hôm qua cậu gửi cho tôi ba chữ “Cửu Thiên Tuế”, để tôi đi điều tra”.
“Người của tôi tra xét suốt một đêm, tin tức liên quan tới Cửu Thiên Tuế chỉ có một vị đại thái giám thời cổ đại”.
“Tôi biết người ngài muốn tìm chắc chắn không phải vị thái giám cổ đại này”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nói thừa, tôi muốn tìm một người còn sống sờ sờ”.
Vạn Lăng Phong mở miệng: “Đây mới là điểm có vấn đề, tôi lợi dụng tất cả mạng lưới quan hệ, tìm khắp rất nhiều hồ sơ”.
“Ngoại trừ đại thái giám Cửu Thiên Tuế trong sách lịch sử kia ra, trong hiện thực hoàn toàn không có người này”.
“Tôi biết chủ nhân sẽ không để cho tôi đi tìm một người không tồn tại”.
“Nếu người này còn tồn tại, vậy thì tại sao tôi lại không tra được?”
“Giờ chính là xã hội hiện đại, thời đại của dữ liệu lớn!”
Thời đại của dữ liệu lớn.
Chỉ cần người còn sống, nhất định sẽ có dấu vết để lại.
Dù là người chết.
Cũng có các loại ghi chép.
Ghi chép trên internet không có khả năng hoàn toàn xóa đi.
Nếu như có thể xóa đi tất cả ghi chép, như vậy người này cũng quá đáng sợ.
Trong lúc mơ hồ.
Diệp Bắc Minh cảm thấy như thể có một bàn tay to lớn đang âm thầm thúc đẩy hết thảy!
Anh trầm tư: “Được rồi, không cần điều tra nữa”.
Vạn Lăng Phong kỳ quái hỏi: “Chủ nhân, tại sao lại không cần tra xét?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh đáp: “Nếu người khác đã không muốn để cho ông điều tra, dù có tra thế nào cũng vô dụng”.
“Cửu Thiên Tuế này muốn giết ta, chắc chắn không chỉ có lần này”.
“Có lần này sẽ còn những lần khác, một ngày nào đó sẽ để lộ sơ hở”.
“Ông tiếp tục tra xét tin tức về mẹ của tôi, xem sau khi rời khỏi Vantis, rốt cuộc bà ấy đã đi đâu!”
“Vâng”.
Diệp Bắc Minh cúp điện thoại.
Ý thức của anh trực tiếp tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chiến đấu với hình nộm.
Sau bảy, tám tiếng, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên mở miệng: “Nhóc, đừng huấn luyện nữa, có người tới”.
“Ai?”