Cha chồng đã định tội như thế, Châu Ly cũng không dám cãi cố. Cô biết, để xảy ra sai sót lần này, phần lớn lỗi do cô không cẩn thận, kiểm tra lại kỹ lưỡng quà tặng. Ông Cố Bình nổi giận cũng rất đúng.
Tuy nhiên, nếu để nỗi oan này cứ thế theo cô suốt phần đời còn lại, Châu Ly không cam tâm. Cố Tử Khâm vừa muốn nói đỡ cho vợ liền bị Châu Ly cản lại. Cô cúi xuống, ghé tai nói thầm với anh:
- Đừng chống đối lại cha. Tử Khâm, tôi cam lòng chịu phạt.
Ý Cố Bình đã quyết, không ai dám cãi nữa. Theo lệnh của ông ta, Châu Ly bị quản gia dẫn đến phòng thờ tổ tiên, nằm trên tầng cao nhất của biệt thự chính. Sau khi dặn dò cô cẩn thận, Cố Tử Khâm lưu luyến rời đi. Anh phải trở về nhà riêng, đành cắn răng để vợ ở lại.
- Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho tôi!
Nhìn theo bóng xe anh khuất dần, Châu Ly khẽ thở dài. Căn phòng thờ không quá lớn, gồm bài vị tổ tiên từ nhiều đời bày ra. Thứ ánh sáng màu đỏ kết hợp cùng mùi hương thoang thoảng khiến cho căn phòng này càng trở nên ma mị và âm u.
Châu Ly phải quỳ trên đất, ba ngày không uống không ăn, chỉ e cô sức cùng lực kiệt, khó khăn chống cự.
Cạch!
Cố Tịch cầm chìa khóa phòng, giương mắt nhìn Châu Ly qua khe cửa, khóe môi cong lên đầy thỏa mãn. Cô ta vừa đi vừa đánh chân sáo, tựa hồ như đã trút được phần nào cái gai trong mắt.
- Dì Ngô, nhớ cho người canh giữ cẩn thận, đề phòng cô ta trốn thoát ra ngoài.
Dì Ngô mà Cố Tịch nhắc tới là bảo mẫu của cô ta khi còn nhỏ. Mặc dù tuổi tác đã cao, thế nhưng dì Ngô vẫn rất được nhà họ Cố ưu ái, coi như một thành viên trong gia đình.
Nghe Cố Tịch dặn dò, dì Ngô vội vàng gật đầu:
- Tiểu thư yên tâm. Nếu có động tĩnh gì, tôi sẽ báo cho cô ngay lập tức!
Chỉ còn một mình Châu Ly ở lại. Khí lạnh từ phòng thờ tỏa ra, khiến cô bất giác nổi gai ốc. Xung quanh không có lấy bất kỳ một tấm chăn nào cả, chỉ có duy nhất bàn thờ tổ tiên và bốn bức tường trắng, phủ dưới lớp ánh sáng đỏ quạch.
- Lạnh quá!
Châu Ly quỳ tới hai đầu gối chân tê buốt, bờ môi càng lúc càng trở nên khô. Cô dùng tay xoa nhẹ hai bàn chân để máu lưu thông dễ dàng, sau đó tự tìm cho mình một góc khuất, nằm xuống nghỉ ngơi.
Suy đi tính lại, trong cái nhà này, người căm ghét cô chỉ có Cố Bình và Cố Tịch. Tuy nhiên, khi Châu Ly chuẩn bị quà, ngoài cô ra thì bên cạnh còn có hai nữ giúp việc nữa đó là Ngọc Hân và Trang Phượng. Hai cô gái này phụ trách mài mực, vuốt giấy cho Châu Ly, động tác vô cùng cẩn thận. Nhìn qua cô không nhận thấy một chút khác thường nào từ họ.
Châu Ly trằn trọc suy nghĩ, tới khi cơ thể mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.
Tiếng kẻng dưới sảnh vang lên, đánh thức Châu Ly trong trạng thái mơ hồ tỉnh lại. Thì ra, cô đã trải qua một đêm ngủ trong phòng thờ. Mọi thứ diễn ra cũng khá suôn sẻ. Chí ít, người nhà họ Cố không tới đây làm phiền như cô vẫn nghĩ.
Theo ánh sáng mờ mờ chiếu hắt lên khe cửa gỗ, Châu Ly đoán có lẽ đã là gần trưa. Cô vì mệt nên ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, cho đến tận bây giờ mới tỉnh. Châu Ly vươn vai một chút, bước về khe cửa hẹp, nheo nheo mắt nhìn xuống phía dưới.
Bất chợt, cô trông thấy ở ngoài cổng biệt thự có chiếc Lamborghini đã cũ, trên hông bị trầy một vết xước khá lớn, nhìn qua là biết đó chính là xe của Lưu Trường Bách.
Cha mẹ cô tới đây để làm gì?
Trong lòng Châu Ly vô cùng sốt ruột, cô đi đi lại lại trong phòng, đoán già đoán non. Lưu Trường Bách lại đích thân tới nhà chồng của cô là muốn gì?
Cạch!
Đột nhiên, cửa phòng được mở ra. Cố Tịch cùng bốn người giúp việc khác, gồm ba nam, một nữ bước vào, trên tay còn cầm theo vài đồ dùng kì lạ cùng một thau nước đá lớn.
- Em dâu, đích thân tôi tới đây giúp cô vệ sinh cá nhân, cô có cảm thấy vinh dự hay không?
Nhìn khuôn mặt đắc ý của Cố Tịch, thái độ của Châu Ly vẫn hết sức bình tĩnh. Cô hết nhìn đám người trước mắt, lại liếc trông thứ đồ họ đang cầm trên tay, trong lòng bất chợt nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Không đợi cô nói thêm lời nào, Cố Tịch liền sai người đóng chặt cửa phòng thờ.
- Chị Cố Tịch, chị muốn làm gì?
Châu Ly ngờ vực cất giọng hỏi. Ngay khi cánh cửa bị đóng lại, bên trong phòng thờ bắt đầu trở nên vô cùng tăm tối. Vẫn là thứ ánh sáng đỏ quạch của những chiếc đèn thờ tỏa ra, xen kẽ chút nắng ít ỏi bên ngoài, cùng mùi hương khói nghi ngút, tạo nên một cảnh tượng hết sức kỳ quái.
Gương mặt xinh đẹp của Cố Tịch tối sầm lại. Cô ta phẩy tay ra hiệu, ba gã đàn ông to lớn lập tức bước nhanh về phía Châu Ly, dễ dàng giữ chặt cô, không cho cô được phép cử động.
- Cố Tịch! Tôi không động chạm gì tới cô, vì sao cô năm lần bảy lượt muốn hãm hại tôi?
Những lời Châu Ly nói, Cố Tịch hoàn toàn không để lọt vào tai. Cô ta nhếch môi cười khẩy. sai nữ giúp việc đặt thau nước lớn xuống sàn nhà.
- Lưu Châu Ly! Đúng, cô không làm gì tôi cả, cô cũng không hãm hại và gây chuyện với tôi. Thế nhưng, cô đã vô tình phạm phải một sai lầm lớn!
- Sai lầm gì? Cô nói rõ ra!
Châu Ly đã thực sự nổi giận. Lẽ nào, nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều xuất phát từ việc cô bước vào nhà họ Cố làm dâu?
Quả đúng như những gì Châu Ly suy nghĩ. Cố Tịch im lặng một lúc, sau đó liền mở lời:
- Ai cho phép cô dám quyến rũ Tử Khâm!!! Ngày ngày nhìn thấy cô ấu yếm, ngọt vào với Tử Khâm khiến tôi vô cùng chướng mắt!
Từng câu từng chữ phát ra từ chính miệng của Cố Tịch khiến Châu Ly sững sỡ. Thì ra, từ trước đến nay, Cố Tịch vẫn luôn đối xử thật tốt với em trai không phải vì tình cảm chị em ruột thịt thông thường. Trong lòng Cố Tịch, Cố Tử Khâm vừa là em trai bé nhỏ, lại vừa là người đàn ông mà cô ta yêu.
- Chị... Tại sao chị lại có thể tồn tại thứ suy nghĩ bi3n thái đến như thế!
Châu Ly sững sờ phản bác. Cô không tin Cố Tịch lại có thể làm ra chuyện tày đình như thế.
Nghe Châu Ly mắng, Cố Tịch quay phắt người lại, dùng lực bóp chặt cổ cô mà nghiến răng nghiến lợi chửi bới:
- Bi3n thái? Cô nhầm to rồi. Tử Khâm hoàn toàn biết điều đó, và thằng bé đều ngấm ngầm ủng hộ mối quan hệ này. Tử Khâm đồng ý kết hôn với cô chỉ để chống chế lại cha mẹ. Cô đừng vội đắc ý!
Dứt lời, Cố Tịch phẩy tay, ra lệnh cho đám người kia đem Châu Ly ép quỳ dưới mặt đất. Nhân cơ hội lần này, Cố Tịch nhất định phải dạy dỗ cho Châu Ly một bài học nhớ đời.
Châu Ly ra sức vùng vẫy, nhưng sức nặng của ba gã đàn ông kia nhanh chóng chèn ép cô, khiến hai tay và phần đầu của cô vô cùng đau nhức vì bị giữ chặt.
Cố Tịch túm chặt mớ tóc dài của Châu Ly, sau đó bèn lạnh lùng ấn thật mạnh đầu cô xuống thau nước tràn ngập đá.
Cơn lạnh tê buốt len lỏi khắp da mặt Châu Ly, chạy dọc lên đ ỉnh não. Ngay tại thời khắc đó, Châu Ly có cảm giác như các cơ mặt của cô đã hoàn toàn đóng băng.
Khoảng chừng gần một phút ép mặt Châu Ly xuống thau nước đá, Cố Tịch lại tàn nhẫn kéo cô lên. Châu Ly ho lên sặc sụa, làn da đỏ rần, tóc mai ướt sũng. Thế nhưng, Cố Tịch vẫn chưa chịu buông tha cho cô. Cô ta liên tục nắm chặt tóc Châu Ly, đem ấn xuống thau nước đá hết lần này tới lần khác.
Cứ như vậy, trải qua hơn hai mươi lần bị chính chị chồng tra tấn, Châu Ly sức cùng lực kiệt, nằm thở thoi thóp trên nền đất trong bộ dạng vô cùng thảm thương...