Sự việc ồn ào xảy ra tại nhà họ Cố vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Cố Bình vì quá nổi giận, quyết định thu lại toàn bộ thẻ đen của con trai, tiến hành đóng băng tài chính của anh, hòng để dạy dỗ vợ chồng Cố Tử Khâm một bài học nhớ đời.
- Ông thật quá đáng! Tử Khâm đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế, trong khi ông là cha ruột của nó mà lại đối xử độc ác với thằng bé vậy sao?
Bà Gia Linh cứng rắn trách móc. Bà không ngờ người chồng đầu ấp tay gối bao năm, cuối cùng lại trở thành một người cha độc địa, gia trưởng đến kinh khủng như thế này.
Những lời lẽ trách móc của vợ cũng không khiến Cố Bình thay đổi. Ông ta thản nhiên gạt phăng, hừ lạnh đáp:
- Cố gia không bao giờ nuôi một đứa vô tích sự!
...........................
- Bác sĩ, vì sao đã gần hai ngày trôi qua mà vợ tôi vẫn chưa tỉnh lại?
Cố Tử Khâm nắm lấy tay y tá phụ trách thay ống truyền cho Châu Ly, thắc mắc hỏi cô.
Nhìn gương mặt xấu xí quỷ dị của người đàn ông bị liệt kia, y tá bĩu môi, vội vàng rụt tay lại, sau đó kênh kiệu đáp:
- Làm sao tôi biết được? Anh hỏi vợ anh thì rõ!
Dứt lời, cô ta đẩy xe thuốc rời đi, miệng vẫn còn dè bỉu ngoại hình của Cố Tử Khâm không chút nể nang gì cả. Ai trong thành phố này mà không biết, vị Đô đốc lừng lẫy kia giờ đã hết thời, cun cút rút khỏi ngành quân đội, trở về làm phế nhân ăn bám cha mẹ.
Cố Tử Khâm bật cười chua chát, điện thoại cũng vừa truyền đến tin nhắn thông báo, mọi thẻ ngân hàng của anh đều đã bị vô hiệu hóa. Cố Bình đang muốn dồn chính con trai, con dâu của mình vào đường chết!
Vì lo lắng cho con, bà Gia Linh lén lút trốn chồng tới bệnh viện. Sau khi lau mặt mũi và tay chân cho con dâu, bà buồn bã lắc đầu:
- Tính tình của cha con, mẹ cũng không thể nào khuyên nhủ được. Tử Khâm, con hãy cầm lấy thứ này!
Bà vừa nói, vừa dúi vào tay Cố Tử Khâm một chiếc thẻ ngân hàng.
- Đây là số tiền tiết kiệm của mẹ. Chờ sau khi con bé tỉnh dậy, con và Châu Ly hãy tìm một căn nhà mới để sống tạm. Như vậy sẽ tránh được cha con và Cố Tịch. Ít nhiều, tâm lý của Châu Ly cũng được bình ổn lại.
Cố Tử Khâm không từ chối, đôi mắt rũ sầu tỏ nét buồn bã.
- Cảm ơn mẹ! Chúng con sẽ sống thật tốt!
Bà Gia Linh đi rồi, phòng bệnh lại chìm vào trạng thái lạnh lẽo thường ngày. Cố Tử Khâm nhẹ nhàng nâng bàn tay thon nhỏ của Châu Ly lên, đem cằm anh cọ vào, đôi mắt nhu nhược, yếu mềm thường ngày càng lúc càng trở nên sâu xa khó đoán.
.............................
Quý gia, tám giờ ba mươi phút tối.
Trên bàn ăn lớn, các thành viên trong gia đình họ Quý đang ngồi ăn uống hết sức vui vẻ.
Quý Sinh ngồi ở vị trí trịnh trọng nhất, nhấc đũa gắp một miếng thịt cừu hầm rượu vang mà bỏ vào miệng. Dư vị ngọt thanh cùng độ béo ngậy của thịt cừu tan chảy trong đầu lưỡi, làm ông ta hết sức mãn nguyện.
- Nhà họ Cố vẫn chưa đưa ra được lời giải thích thỏa đáng à?
Bà Quý Tình đã ăn xong, buông đũa nhìn con trai hỏi.
Quý Sinh lắc đầu, nhếch môi đáp:
- Lão già Cố Bình cố tình làm ngơ mọi chuyện đây. Đừng hòng con bỏ qua cho lão!
Quý Sinh đưa tay vỗ rầm lên bàn, gầm gừ đe dọa. Bữa tiệc mừng thọ cao quý của gia đình ông ta phút chốc bị gia đình nhà Cố Bình phá hỏng, làm mất mặt trước bao quan khách chức cao vọng trọng. Ông ta thề sẽ bắt nhà họ Cố phải thông cáo toàn bộ giới báo chí, đích thân lên tiếng xin lỗi.
Bà Quý Tình gật đầu đồng ý, khuôn mặt già nua nhăn lại:
- Đúng vậy! Con bé đó mặt mũi xinh xắn, trông cũng có học thức, thế mà dám làm ra chuyện lớn này!
Những người còn lại chỉ cắm cúi ăn cho xong bữa, sau đó cũng đứng dậy, ai trở về phòng nấy. Phu nhân của Quý Sinh đã mất từ sớm, ông ta lại quyết định không chịu lấy vợ, gà trống nuôi con. Chính vì điều này mà Quý Sinh được báo chí hết mực ca ngợi, người ngoài còn coi ông ta như tấm gương tốt đẹp, chung thủy với vợ, yêu con một lòng.
Quý Sinh mở cửa phòng bước vào, vội vàng khóa chốt thật chặt. Ngay lập tức, từ trong tủ quần áo của ông ta, một bóng người yêu kiều nhanh chóng mở cửa chạy tới, vòng tay ôm chầm lấy Quý Sinh.
- Đáng ghét! Để người ta chờ anh lâu quá đấy!
Quý Sinh đưa tay nhéo lấy chóp mũi của tình nhân, bế bổng cô ta lên giường, cười khì khì đáp:
- Thôi nào bé yêu, anh sẽ đền bù cho em thật xứng!
- Aaaa! Anh hư quá đi!
Trang viên nhà họ Quý rộng rãi, thoáng mát, người ra kẻ vào tấp nập nhưng chủ yếu là giúp việc và bảo vệ. Trong bóng đêm thăm thẳm, một bóng hình cao lớn, đầu đội mũ phớt, đeo khẩu trang đen chầm chậm tiến vào. Vẫn là tác phong nhanh nhẹn ấy, S thoăn thoắt trèo qua hàng rào bảo vệ, thành công đột nhập vào trong biệt thự.
Anh đảo mắt quan sát từng ngóc ngách, tìm kiếm vị trí của camera, tiến hành định lượng các góc khuất an toàn.
Nhà họ Quý lắp ít camera chống trộm bởi số lượng bảo vệ được điều chỉnh ở đây nhiều gấp đôi nhà họ Cố. S nhón gót lẩn vào một góc bếp, vừa lúc hai gã bảo vệ đi tuần ngang qua. Trên tay họ còn cầm đen pin, chiếu tứ tung khắp nơi.
- Làm phiên phiến đi! Có thằng trộm nào dám bén mảng lại đây chứ!
Một trong hai bảo vệ đưa tay huých lên vai người kia, nháy mắt nói.
- Cũng đúng! Đi thôi!
Người còn lại lập tức gật đầu, sau đó xoay người bước đi. S trốn trong góc bếp, bàn chân vừa mới cử động liền không may giẫm lên mảnh bát vỡ vứt trên đất, gây ra tiếng động không lớn nhưng cũng đủ để khiến hai gã bảo vệ quay người lại nhìn.
- Hửm? Có ai đó ở đây à?
Họ đưa mắt nhìn nhau, lia đèn pin về phía phòng bếp. S đứng trốn sau cánh cửa, hai mắt sắc lạnh phóng thẳng về phía chúng, cẩn thận quan sát từng động tĩnh. Càng bước đến gần, hai gã bảo vệ càng cảm thấy có gì đó không ổn. Chúng ra hiệu với nhau, phân chia mỗi người một bên, áp sát tiến vào bên trong.
S đưa tay kéo thấp mũ xuống, khóe môi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Ngay tại khoảnh khắc chúng kéo cửa kiểm tra, lập tức bị một bàn tay cứng ngắc kéo mạnh vào bên trong. Gã bảo vệ đầu tiên chưa kịp nhìn rõ mặt S, liền bị anh co gối thúc một cú cực mạnh vào đầu. Sống mũi của gã vỡ nát, máu tươi chảy ròng, chưa kịp kêu la liền ăn trọn thêm cú đạp tàn nhẫn nữa. Gã ngất lịm trong vòng hai phút.
Kẻ còn lại há hốc miệng kinh hãi, từ trong đũng qu@n chảy ra một dòng chất lỏng bốc mùi khai nồng. S lạnh lùng nâng cằm hắn lên, bàn tay chụm lại thành một đường thẳng, trực tiếp đập mạnh vào sau gáy hắn.
Cứ như vậy, chưa đầy năm phút ngắn ngủi, anh đã tiến hành xử lý xong hai gã bảo vệ một cách dễ dàng.
Trong căn phòng xa hoa, Quý Sinh cùng người phụ nữ kia một thân để trần, đang kịch liệt vận động cực mạnh. Cô ta nằm dưới thân Quý Sinh, liên tục mở miệng r3n rỉ không ngừng. Màn ân ái xấu hổ này đều lọt vào trong tầm mắt sắc như lưỡi dao của S.
- Anh à, cảm ơn anh vì đã giúp em!
Người phụ nữ vừa thở hổn hển, vừa cố gắng thốt lên được câu.
Quý Sinh vùi đầu xuống bộ ng ực căng tròn của cô ta, điên cuồng gặm nhấm:
- Em căm ghét con bé đó như thế, đương nhiên anh phải cho nó bài học rồi. Dám làm bạn gái của anh nổi giận, Lưu Châu Ly thật to gan mà!
Người phụ nữ kia, không phải ai khác mà chính là Cố Tịch. Cô ta nở nụ cười đết sức d@m đãng, lại tiếp tục rướn người lên cao, hòa nhịp cùng Quý Sinh hăng say vui vẻ.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, S đã hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện. Kẻ thao túng đằng sau chính là Cố Tịch, và tình nhân của cô ta lại là Quý Sinh, người đàn ông mẫu mực được cả giới báo chí và giới kinh doanh tung hô.