Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần

Chương 6



Cố Tử Khâm nghe câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Lưu Châu Ly, gương mặt có chút sững sờ.

Cha anh đã tìm cho anh rất nhiều mối hôn sự khác, thế nhưng những cô gái đó mỗi khi trông thấy khuôn mặt của Cố Tử Khâm lại đều bỏ chạy mất dép.
Lưu Châu Ly là người con gái đầu tiên không từ chối anh.

Cố Tử Khâm cũng không muốn bắt ép cô nữa.
Anh mệt mỏi thốt ra một câu:
- Tôi mệt rồi.

Giúp tôi thay quần áo.
Lần đầu tiên Lưu Châu Ly phải tiếp xúc với đàn ông ở khoảng cách gần như thế này, do vậy bàn tay cô có chút run.

Cô nhẹ nhàng đưa tay lên ngực Cố Tử Khâm, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo.

Anh chỉ nhắm hờ mắt, đầu hơi ngả ra phía sau ghế xe lăn.

Mặc dù Cố Tử Khâm bị liệt, thế nhưng cơ thể anh vẫn vô cùng cường tráng.
Vòm ng ực rắn chắc, khỏe khoắn dần dần được lộ ra bên ngoài.

Hai má Lưu Châu Ly đỏ ửng, cẩn thận giúp anh thay áo ngủ.
Đến quần dài, quả thực Lưu Châu Ly không dám chạm vào phần dưới.


Bàn tay cô để giữa không trung, gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng như trái cà chua chín.
Nhìn điệu bộ ngượng ngùng của cô, Cố Tử Khâm cong môi cười nhẹ.
- Việc còn lại để tôi.

Cảm ơn!
Nghe anh nói, Lưu Châu Ly liền thở phào một tiếng.
Có lẽ đã quen với việc phải tự làm một mình này, do vậy Cố Tử Khâm thay đồ rất nhanh.

Chiếc giường cưới không đến nỗi rộng rãi, thế nhưng vẫn đủ cho hai người có thể nằm ngủ, được Cố Tử Khâm ngăn cách chính giữa bằng một chiếc gối dài.
Lưu Châu Ly toan muốn cất giọng hỏi anh rằng vì sao cô lại có mặt ở đây, Cố Tử Khâm đã mở lời mà nói trước:
- Người giúp việc thấy cô nằm ngủ giữa cổng biệt thự nên đã đem cô lên phòng.

Cô đi đứng như thế nào mà lại để bị thương thế kia?
Sự việc kinh hoàng xảy ra vài tiếng trước khi ở trong sàn nhảy khiến Lưu Châu Ly không dám nghĩ lại.

Cô cũng không muốn kể với anh, sợ làm liên lụy đến Cố Tử Khâm.

Gã sát thủ tàn độc đó chắc chắn sẽ không buông tha cho cô một cách dễ dàng đến như thế.
Cố Tử Khâm nghiêng đầu, đưa mắt lướt nhìn cô một cách thờ ơ.
Màn đêm cô tịch bao trùm cả căn phòng.

Hơi thở đều đều của Cố Tử Khâm dần dần vang lên.

Trái ngược với anh, Lưu Châu Ly hoàn toàn không thể nào ngủ được.

Cô quay trái quay phải, sau đó lại thở dài.
Cuộc sống hôn nhân ép buộc như thế này, cô thực sự không muốn.

Thế nhưng, ly hôn với Cố Tử Khâm, Lưu Châu Ly hoàn toàn không làm được.

Bây giờ, anh không còn làm Đô Đốc nữa mà chỉ ở trong biệt thự, an hưởng cuộc sống tự do.
Nếu cả cô cũng như thế, Lưu Châu Ly sẽ buồn bực đến chết.
Suy nghĩ vẩn vơ liên tục dày vò, cuối cùng Lưu Châu Ly thiếp đi lúc nào không biết.
Tiếng chim rả rích vang lên bên khung cửa sổ.
Lưu Châu Ly chậm rãi mở mắt, chợt cảm thấy cơ thể có chút nặng nề.

Dường như cô đang bị một thứ gì đó đè nặng lên người thì phải.
Ngay khi giác mạc của cô vừa kịp hấp thụ với ánh sáng mặt trời, Lưu Châu Ly đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật nảy mình.

Chiếc gối ôm chắn giữa cô và Cố Tử Khâm đã bị rơi ra từ lúc nào.

Hiện tại, cô và anh đang ôm chặt lấy nhau, ngủ một cách ngon lành.
Lưu Châu Ly gối đầu trên cánh tay anh, bàn tay thì vòng qua eo Cố Tử Khâm, đôi chân thon dài gác lên trên bụng anh.

Còn Cố Tử Khâm vẫn để yên, mặc cho cô làm càn.

- Ôi không!
Lưu Châu Ly thốt lên kinh hãi.

Tiếng la của cô khiến Cố Tử Khâm cũng phải giật mình mở choàng mắt.

Ngay khi trông thấy tư thế quá mức thân mật của hai người, gương mặt nghiêm nghị thường thấy của Cố Tử Khâm cũng trở nên biến đổi.
Anh đưa tay đẩy Lưu Châu Ly cách xa mình một chút, sau đó lạnh nhạt nói:
- Phiền cô ra ngoài.

Tôi cần không gian riêng tư để thay đồ.
- Anh có thể tự làm được?
Lưu Châu Ly ngạc nhiên hỏi anh.
Cố Tử Khâm nghe cô hỏi liền bật cười:
- Haaa...!Thế cô nghĩ, lúc cô chưa đặt chân vào đây, tôi đã tự mình làm được những gì?
..................
Lưu Châu Ly giúp anh đẩy xe lăn xuống sảnh để ăn sáng.

Cố Tử Khâm dùng bữa rất ít, trong vòng năm phút anh đã buông đũa.
Suốt bữa ăn, cả hai người đều không mở miệng nói với nhau bất kỳ lời nào.

Không khí xung quanh vô cùng gượng gạo, có chút khó xử.
Kíttt...!
Từ phía ngoài cổng, một chiếc Royal màu đỏ nhanh chóng lăn bánh vào hầm đỗ xe.

Cánh cửa được mở ra, bước xuống là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, ăn mặc quý phái, sành điệu.
- Cố Tịch! Chị gái của tôi!
Cố Tử Khâm nhẹ nhàng giải thích.
Cố Tịch tháo kính râm, vừa trông thấy Cố Tử Khâm liền vui vẻ mở lời:
- Chào buổi sáng, em trai yêu quý!
Lưu Châu Ly đã kết hôn với Cố Tử Khâm, do vậy cô cũng rất lễ độ, vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào:
- Chào chị, em là Lưu Châu Ly.
Cố Tịch không thèm đánh mắt nhìn cô lấy một lần, trực tiếp ném túi xách sang bên cạnh, sau đó ngồi vắt chân lên trên ghế.
- Rót cho tôi ly nước cam lạnh.
Cô ta nhếch miệng, hất mặt nhìn Lưu Châu Ly.
Trước thái độ kênh kiệu này của chị chồng, Lưu Châu Ly vẫn vô cùng bình tĩnh.

Cô gật nhẹ đầu, sau đó bước vào bên trong phòng bếp.
Trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Lưu Châu Ly đã khuất sau cánh cửa gian bếp, Cố Tịch lúc này mới lên tiếng:
- Con nhóc đó lấy em vì tiền.

Tử Khâm, em phải thật cảnh giác.
Nghe chị gái nhắc nhở, Cố Tử Khâm chỉ cười.
- Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên không chê em về ngoại hình.

Chẳng phải đây là một điểm rất thú vị hay sao?

Khóe miệng Cố Tịch cong nhẹ.

Cô ta không tin, Lưu Châu Ly lại có thể ngoan ngoãn chịu đựng một cuộc hôn nhân chán ghét đến như thế này.

Tất cả vì tiền, chỉ vì tiền.

Lưu Châu Ly là đang nhòm ngó tới khối tài sản khổng lồ của nhà họ Cố.
Lưu Châu Ly đã làm xong nước cam, nhanh chóng đem lên trên nhà.

Những lời Cố Tịch muốn nói ra liền lập tức ngưng lại.
- Chị Cố Tịch, nước cam đã được làm xong.
Lưu Châu Ly cẩn thận đặt ly nước cam về phía Cố Tịch.
Cố Tịch không đáp, cầm ly nước nhấp thử một ngụm.

Đột nhiên, gương mặt cô ta lập tức nhăn lại, sau đó há miệng phun ra một tràng.
- Chết tiệt! Cô là đang khinh thường tôi?
Dứt lời, Cố Tịch cầm ly nước cam, đem đập thật mạnh xuống sàn nhà.
Choang!
Âm thanh ly nước vỡ tan thành từng mảnh, bắn tung tóe trên mặt đất như cứa đứt toàn bộ màng nhĩ của Lưu Châu Ly.
Sự việc đột ngột xảy ra như thế này khiến cả Cố Tử Khâm và Lưu Châu Ly đều giật mình kinh ngạc.

Ly nước cam do đích thân cô vắt, không thể nào xảy ra chuyện gì được.
Cố Tịch không nói không rằng, vung tay tát thật mạnh lên má Lưu Châu Ly.
Cái tát như trời giáng lập tức khiến cô xây xẩm mặt mày, ôm má há hốc miệng mà sửng sốt nhìn cô ta.
- Chị...!chuyện này là sao?
Cố Tử Khâm vội vàng lăn xe tới phía Châu Ly, đứng chắn lên trước mặt cô, tựa hồ như anh đang muốn che chở, bảo vệ cho cô vậy.
Cố Tịch hằm hằm lửa giận, chỉ tay về phía Lưu Châu Ly mà quát:
- Cô ta dám cho muối vào ly nước cam.

Lưu Châu Ly, cô là đang muốn chơi khăm chị chồng của cô hay sao?
Muối?
Lưu Châu Ly hoàn toàn không cho bất kỳ loại gia vị nào khác vào trong ly nước cam.

Bởi vậy, Cố Tịch nói cô cho muối vào đây, chắc chắn không phải là sự thật.
Cố Tịch...!là đang muốn tìm cớ dằn mặt cô?
Đâu có dễ dàng như thế!


Bình Luận (0)
Comment