Trên sân thượng chung cư A...
S đứng lặng lẽ, ánh mắt đăm chiêu nhìn Trạch Hiển. Hắn cầm khẩu súng, m ơn trớn miệng súng với vẻ mặt đầy thích thú. Tà áo choàng dài của S nhẹ nhàng phấp phới bay lên cao, những lọn tóc đen rũ xuống, che chắn một phần đôi mắt lạnh lẽo.
- Cứ nhất định phải trả thù nhau như thế à?
S hờ hững cất tiếng hỏi.
Trạch Hiển cười hì hì, thù hận ngút trời nhìn anh.
- Tất nhiên rồi. Bao năm qua tao tìm mày, muốn mày chết không có chống dung thân. Vậy mà mày lại giấu kỹ quá, suýt chút nữa tao đã không nhận ra.
S hơi cúi đầu, bàn tay gõ nhẹ lên thành lan can. Trong khoảnh khắc sống, chết chưa rõ như thế này, anh chỉ nghĩ đến duy nhất một người.
Trạch Hiển vỗ vỗ tay, ra hiệu cho thuộc hạ.
- Mang quà lên đây.
Hai mắt S lập lòe, trong lòng trỗi dậy một loạt dự cảm bất an. Quả nhiên, đám thuộc hạ nhanh chóng vác một bao tải bịt kín đến, có kích cỡ chưa đủ một người trưởng thành bên trong.
S nắm chặt hai tay, nghiến răng cảnh cáo.
- Tao đã nói rồi. Tao cấm mày được động vào cô ấy cơ mà.
Trạch Hiển cười lớn, mở bao tải ra. Bên trong, Châu Ly bị đánh đến hôn mê, cả người mềm oặt, ngữ dụi trong tay Trạch Hiển.
Hắn nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt xinh đẹp của cô. Sau đó, dùng sức bóp thật mạnh.
- Vì cái quần què gì mà người được hạnh phúc lại luôn là này? Ngay cả cô ta cũng yêu mày say đắm như thế?
S lặng người. Châu Ly yêu anh, không. Cô ấy chưa hề yêu anh một lần nào cả. Người cô ấy yêu là Cố Tử Khâm, Cố Tử Khâm mới đúng.
Trạch Hiển vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tru tréo.
- Mày nghĩ cố tình sắp xếp để cả nhà mày trốn vào đồn cảnh sát là sẽ an toàn à? Mày quên mất ông đây là ai rồi sao?
Ngừng một lúc, hắn tiếp tục nói.
- Mày cũng thật thông minh đấy. Thay đổi thân phận, cài cắm bên cạnh tao bao năm. Cuối cùng vẫn bị tao bắt thóp đó thôi.
S gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng.
- Người mày giết là ai?
- Haha!
Trạch Hiển cười lớn.
- Thông minh lắm! Một con tốt thế thân mà thôi, quan tâm làm gì.
Dứt lời, hắn sai thuộc hạ trói Châu Ly lại, ném cô nằm xuống đất. Nhìn người con gái mình yêu bị đánh đến tím một bên má, trong lòng S xót xa vô cùng. Trái tim đau đớn như có hàng ngàn vết kim châm chích đến thủng lỗ chỗ, máu nóng không ngừng rỉ ra.
Có lẽ, bao nhiêu năm qua, là anh đã sai thật rồi.
Trạch Hiển hét lên, chĩa súng về phía S.
- S, à không, Cố Tử Khâm! Đã đến lúc mày nên tháo bỏ lớp mặt nạ giả dối kia được rồi đấy.
Cố Tử Khâm không biết nên cười hay nên khóc.
Thời gian bị trục xuất khỏi quân đội, anh bắt đầu nung nấu ý định trả thù. Anh tự ngụy trang một buổi tai nạn xe, giả vờ khiến cho hai chân bị liệt, khuôn mặt thì hủy dung.
Ban ngày, anh là Cố Tử Khâm vô dụng, ngày ngày ngồi trên xe lăn chiêm nghiệm về sự đời.
Ban đêm, anh âm thầm trút bỏ lớp ngụy trang, đi đến những gia đình có chức có quyền, bên ngoài tâm Phật nhưng bên trong rắn rết, hút máu của dân để trừng trị và lật tẩy chúng.
Cố Tử Khâm sẽ không trực tiếp ra tay gi3t chết họ mà sắp xếp những tình huống tưởng chừng như ngẫu nhiên để truy sát. Tuy vậy, bao năm qua đi, bàn tay anh cũng đã nhuốm đầy máu tanh rồi.
Cưới Châu Ly, bước đầu chỉ là khiên chắn để che đậy đi sự thật ẩn giấu bên trong. Nhưng nào ngờ, con người làm sao có thể né tránh khỏi tình yêu, nhất là khi trái tim vốn đã chết đi của anh dần dần được cô sưởi ấm.
Cố Tử Khâm yêu Châu Ly đến chết đi sống lại. Từ đó, anh nhận ra, ở bên cạnh anh càng lâu, cô sẽ gặp nguy hiểm càng lớn. Chính vì vậy, Cố Tử Khâm cố ý giả vờ ngoại tình để Châu Ly chủ động rời xa anh, lúc đó tình yêu của cô dành cho anh cũng dần dần kết thúc.
Oan oan tương báo, biết đến khi nào mới tàn.
- Muốn giết thì giết đi.
Cố Tử Khâm bình tĩnh nói.
Anh đơn cô thế cô, không đủ khả năng chống trả. Anh chỉ lo lắng cho Châu Ly, sợ cô vì mình mà không chống cự được.
- Muốn cứu cô ta không?
Trạch Hiển ung dung chĩa súng vào đầu Châu Ly mà hỏi.
Ngay khi đó, trái tim Cố Tử Khâm suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. Nhưng rất nhanh, anh liền lấy lại bình tĩnh.
Anh nhẹ giọng hỏi hắn.
- Nói đi, mày muốn tao làm gì?
- Mỗi bước mày đi đến đây, hãy dùng dao tự đâm vào một điểm bất kỳ trên cơ thể mày. Hiểu không?
- Được! Ném dao đây.
S không do dự, lập tức đáp lời.
Trạch Hiển phá lệ cười hả hê, đánh mắt về phía thuộc hạ.
- Ném dao cho hắn!