Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 77

Đôi mắt nàng vẫn nhuộm một chút ưu thương, nhưng bên trong lại phiếm một màu xanh lam quỷ dị. Nàng đứng trước mắt ta, yên lặng nhìn.

Cả người ta tại chỗ không thể nhích. Câu “hôn ta” nàng vừa nói, ngắn ngủi trong nháy mắt mà khiến trong lòng ta thất điên bát đảo, nhất thời không thể suy nghĩ gì, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, căn bản không thể tự mình giải đáp.

Cái gì đó không đúng?

Rất kỳ quái.

Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào?

Ta chính là đang miên man suy nghĩ, gần như ngây ngốc nhìn nàng. Mà nàng thì không đáp, mi mắt khép lại, vươn tay đặt lên má ta, đầu hơi cúi xuống, hướng là sẽ hôn ta.

Ta bị hành động bất thình lình của Lạc Thần lúc này làm cho hoảng sợ, tim muốn nhảy lên tận cổ họng.

Tuy nói những chuyện này quá mức qủy dị, nhưng nụ cười của nàng quen thuộc như vậy, trong lòng ta không khỏi tràn ra cảm tình, thiếu chút nữa không nhịn được mà nghênh đón. May mắn trong đầu ta còn sót lại một chút tỉnh táo, lập tức vội vàng giữ chặt vai nàng, ngăn không cho nàng làm hành động tiếp theo, lắc lắc đầu, tập trung suy nghĩ cho thật rõ ràng.

Chính là lúc này ta nhìn xuống, thấy khung cảnh như sương mù dày đặc đột nhiên biến mất, cảnh tượng hiện ra rõ ràng trước mắt. Ta giật nảy mình, thiếu chút nữa sợ đến mức ngất xỉu.

Chính là trước mặt ta lúc này không phải là Lạc Thần mà là một người nữ nhân xa lạ.

Không, chính xác còn không thể gọi thứ trước mắt là “ người”.

Thứ này đầu tóc thật dài, ướt sũng, ở phía dưới nhỏ từng giọt bọt nước. Quỷ dị khuôn mặt giống như một tờ giấy trắng bệch vô lực, trêи mặt hai mắt xanh lam lóe sáng, tràn đầy ảo giác, giống như một cơn lốc xoáy lớn, chớp mắt muốn đem ta cuốn vào.

Hơn nữa, đáng sợ hơn không phải là mái tóc dài. Mà là khi ta giữ bả vai nàng, phát hiện một cảm giác trơn trượt, loại da thịt này giống như được phủ kín một lớp vảy , trơn trượt lạnh lẽo giống như đang sờ lên một con cá.

Con quỷ tái nhợt kia đứng ở trước mắt ta, ta thậm chí còn có thể ngửi được trêи người nó tản ra một mùi giống như Cẩn Tô Tử. Ta quả thực không cách nào kiềm chế sợ hãi, lập tức hét to một tiếng, đồng thời nhấc chân đem thứ kia hung hăng đá một cái. Quỷ nọ bị ta bất ngờ đá không kịp đề phòng, một cái quay cuồng, liền văng qua một nơi xa.

Thầm nghĩ loại đồng thau này ngoặt nghẹo, có rất nhiều chỗ quẹo vào, chắc rằng con quỷ nọ cũng sớm nấp đi, liền một cái đã không thấy bóng dáng.

Trong lòng ngực ta vẫn tiếp tục phập phồng, tự nhắc nhở mấy loại này chỉ làm dám giả dạng Lạc Thần để lừa gạt cảm tình của ta, thiếu chút nữa ta mắc lừa…. Quả thực….quả thực tội không thể tha! Tâm tình đang dần dịu đi, thì không ngờ lúc này ta cảm giác phía sau có một chút căng, là đai lưng của ta bị một đôi tay gắt gao kéo lấy.

Ta vừa mới trải qua cảnh tượng kinh hồn như vậy, nhất thời không chưa trở lại bình tĩnh, không phân rõ được sự thật cùng hư ảo. Mặt sau có người kéo lấy, ta lại nghĩ đến quái vật lúc trước, cuống quít giãy dụa, không nghĩ đôi tay phía sau kia lại giống như chẳng quan tâm đến, vẫn tiếp tục gắt gao khóa ta lại.

Ta thấy quỷ quái kia không chịu buông ra, run run lao về phía trước ra khỏi tầm khống chế, nhưng thứ này nọ này vẫn thập phần ngang bướng, vẫn cứ giữ đai lưng của ta, thế nào cũng phải nhất định kéo ta lại, ta căn bản không thể đi tới.

Ta bị đối phương giữ chặt đai lưng, vừa sợ vừa e ngại, cơ hồ chỉ muốn khóc , thầm nghĩ: “Quái vật vừa rồi muốn hôn ta, ta không đáp ứng còn chưa tính, nay đã hung hăng nổi giận muốn giữ đai lưng của ta. Ta là thích người chứ không phải ngươi, ngươi đừng để ta phải động thủ động cước?!”

Vừa nghĩ vừa run run đưa tay quay ra sau, tính đem cái tay kia gỡ ra, chính là ta nhất thời sờ xuống, chạm vào tay của đối phương, trong lòng hơi hơi run lên: Phía sau giữ chặt đai lưng của ta là đôi tay mềm mại xúc cảm thập phần quen thuộc.

Ta lấy lại tinh thần, lập tức liền dừng lại.

Người nọ ở phía sau buông đai lưng ta ra, nhưng rồi lại chế trụ bả vai ta, đem ta xoay lại. Ta bị người nọ giữ lại, chốc lát đã thấy ngọc nhan băng lãnh của Lạc Thần rơi vào trong mi mắt.

Ta nhất thời sửng sốt, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm về phía Lạc Thần. Khuôn mặt hết sức chân thật, đôi mắt sâu thẳm cứ như vậy rơi vào trong mắt ta. Lông mi như sương khói hạo ngọc, cánh môi mỏng hấp dẫn, giữa trán một điểm chu sa nổi bật phát ra ánh sáng nhu hòa gọt giũa, trước mắt hai chữ “Lạc Thần” không sai lệch quá nhiều.

Sự thật.

Đích thị là sự thật.

Ta không kìm được kϊƈɦ động trong lòng, vươn tay sờ lên mặt nàng, một bước tiến thêm xác định có thực là nàng không.

Tay cuối cùng cũng chạm đến cảm giác mềm nhẵn , trơn bóng như ngọc quen thuộc.

” Lạc.. Lạc Thần..?” ta cúi đầu gọi nàng, chờ mong nàng đáp lại, nàng như vậy rất chân thật, nhất định lần này không phải ảo ảnh.

“Là ta.” nàng nhẹ giọng đáp.

Ta nghe được câu trả lời của nàng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng đưa tay ra khỏi ta.

“Ngươi mới rừa rồi chạy chốn cái gì?” Nàng hơi nhíu mày, có chút bất mãn nói: “Giãy dụa quyết liệt như vậy, ta là quỷ sao? Như vậy sao lại sợ ta?”

“Ta….ta”

Ta cảm thấy đầu lưỡi mình muốn dính lại. Ta vừa rồi gặp gỡ một cái không sao diễn tả được, thời gian lại ngắn ngủi, nói ra không thể rõ, huống hồ lại là chuyện xấu hổ quẫn bách như vậy. Nếu nàng biết có cái con yêu tinh kia giả mạo bộ dáng của nàng, không chừng nàng tức giận lại làm ra chuyện gì, vẫn là tốt nhất không để cho nàng biết sẽ ổn thỏa hơn.

Nàng thấy ta ấp úng , đành nói: ” Ta ở phía trước nghe thấy ngươi hét to một tiếng, nghĩ đến ra xảy ra chuyện gì ở đường rẽ, liền vội nhanh quay ngược trở tìm ngươi..” Nàng hơi chút dừng lại, lại chớp lông mày, thầm nghĩ gì đó hướng ta liếc mắt một cái, lại nói: ” Ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Ta không biết phải nói với nàng thế nào, chính là xấu hổ đến cực điểm. Đột nhiên phía sau vang lên một trận xộn xạo , loại âm thanh này nhất định là tiếng quần áo ma sát do di chuyển quá nhanh.

Ta nhất thời thầm nghĩ không tốt rồi, kinh hãi nhìn lên, thấy một thân ảnh màu đỏ đang rối loạn chạy đến. Chính là Vũ Lâm Hanh không hiểu sao lại rớt lại phía sau, giờ lại từ khúc quẹo chạy đến.

Chính là lúc này nhìn trạng thái nàng không tốt, khuôn mặt trắng bệch, luống cuống chân tay chạy lại hướng chúng ta. Nàng rất nhanh chộp lấy bả vai ta, thiếu chút đem ta té ngã, trong miệng kêu to: “ Sư Sư! Mẹ của ta , mẹ của ta! Sư Sư! Vừa có một cô nương muốn hôn ta! Có cái cô nương muốn hôn ta!”

Nàng nói năng lộn xộn, liên tục lập lại, xem chừng vừa mới rất hoảng sợ. Ta nhớ tới lúc đó đá mạnh yêu quái về phía sau , chẳng lẽ là….?

Ta lẩy bẩy gặng hỏi nàng: “Ngươi….Ngươi cũng gặp gỡ thứ kia? Ngươi cũng bị nó hôn sao?”

“Làm gì có!” Vũ Lâm hanh phun một ngụm, hận nói: “ Tên kia da mặt thật dày, không biết như thế nào chắn trước mặt ta, tiếp theo hướng lại gần ta khiến ta sợ chết khϊế͙p͙, một tay đẩy ra, kết quả nháy mắt không biết yêu quỷ kia chạy đến nơi đâu!”

Vũ Lâm Hanh vừa dứt lời, thân thể của ta muốn uốn éo, phía sau bị Lạc Thần xoay lại, mà sắc mặt phần nàng lúc này có bao nhiêu là khó coi, giận dữ nói : “ “Cũng?” Các ngươi hai người rốt cuộc gặp gỡ chuyện gì? Thanh Y…. Ngươi….bị hôn?”

Ta có thể cảm nhận được trêи người nàng phát ra hàn khí, trong lòng run một cái, đỏ mặt xua tay giải thích: “Không có! Không có! Ta không có bị hôn” Nói xong nhất thời tưởng lại cảm thấy lời này không đúng, cái này thật sự là nói chưa dứt lời, càng nói càng loạn, ta hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Lạc Thần bả vai khẽ run, nhìn ta không nói được một lời. Rồi nàng lại cúi đầu, giống như phát hiện chuyện gì, đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm ta dò xét phía sau.

Ta theo tầm mắt nàng nhìn đến, thấy ta vừa rồi chạy qua nơi kia nên lúc này ướt đẫm như vũng nước, hơn nữa nước đọng có tản ra thoang thoang mùi Cẩn Tô Tử, hay yêu quỷ đó chính là bóng đen gặp gỡ ở cửa động?

Lạc Thần hướng Vũ Lâm Hanh nói: ” Ngươi ở nơi nào gặp được , dẫn ta đi xem.”

Vũ Lâm Hanh lại coi như không nghe, đôi mắt long lanh, vẻ mặt cầu xin nói: “Không dẫn đi được, ta trước kia đổ đấu gặp nhiều tống tử như vậy, ta cũng chưa để chúng vào trong mắt, như thế nào thứ kia không bỏ qua, thấy người liền hướng đến môi, thiếu chút nữa nụ hôn đầu tiên của ta bị lấy mất. Đáng xấu hổ!”. Nói xong nàng xoa xoa môi, trêи mặt lộ một vẻ chán ghét.

Ta ngăn nàng nói tiếp, ba người cứ thế đi ngược trở lại, đến nơi mà Vũ Lâm Hanh gặp nạn mới dừng lại. Ta thấy trước mắt một phương đều là nước đọng, bên trong còn phát hiện có một mảnh vảy nhỏ.

Lạc thần đem miếng vảy kia niết ở trong tay, cân nhắc một hồi, liễm mi nói: “Thanh Y, ngươi miêu tả tình hình gặp gỡ lúc nãy”.

Mặt của ta xấu hổ đỏ lên.

Như thế này… Này ta nên nói như thế nào?

Ta nói thứ kia này nọ biến thành hình dạng của ngươi, câu dẫn ta, muốn ta hôn nó, ngươi.. Ngươi sẽ tin sao?

Nàng thấy ta cúi đầu, ngạc nhiên nói: ” Ngươi làm sao vậy? Ngươi nhìn thấy hình dạng của thứ kia như thế nào?”

Ta kiên trì ước chừng, miêu tả bộ dáng của con quỷ kia, chính là đem một ít chi tiết che lấp đi, bên cạnh Vũ Lâm Hanh cũng thuận thế thay ta bổ sung một ít.

Lạc Thần nghe ta cùng Vũ Lâm Hanh nói xong, trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng mới nói: ” thứ này, phỏng chừng là Mị Vực.”

Sư Sư cô nương bị chiếm tiện nghi

Lạc cô nương ăn giấm chua nổi giận

Ta e là Mị Vực cô nương sớm thành duyên với Long Tam công chúa dưới hoàng tuyền, tha hồ làm một đôi cá liền nước , chim liền cành

Bình Luận (0)
Comment