"Việc thứ nhất ta muốn thông báo trong buổi họp lần này chính là..."
Không khí có chút ngưng trọng. Trên khuôn mặt của Diệp Hạc Hiên đầy nếp nhăn không hề che giấu vẻ âm trầm giận dữ.
Cái gia đình ngày càng ngày càng loạn. Ông chưa chết mà mấy đứa con của ông đã bắt đầu nổi loạn rồi. Đây là ông chưa chết chứ nếu ông chết rồi thì còn có thể loạn thêm bao nhiêu nữa.
Diệp Hạc Hiên lạnh lùng quát lên " Đức Hải!"
Tiếng quát của ông làm mọi người trong phòng sợ run người. Lần đầu tiên họ thấy lão gia tử nổi giận như thế này.
- "Từ ngày mai ngươi lập tức cuốn gói khỏi Diệp gia. Ta sẽ tịch thu tài sản cùng cách chức ngươi khỏi Diệp thị. Cái quyền thừa kế và cái danh con trưởng kia ta cũng thu lại tất.Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nào nữa."
Chuyện đã lớn thế này thì không cần tốn thời gian nói dông dài nữa. Trực tiếp nói thẳng cho xong chuyện. Ông cũng không muốn phải đau lòng về chuyện này thêm nữa, dù Diệp Đức Hải là đứa con mà ông yêu thương nhất nhưng cũng đành cắn răng hi sinh một đứa để làm gương cho mấy đứa sau vậy.
Diệp Đức Hải lúc này vẫn còn đang nghệch mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi người khác tại hiện trường ngoài một số người nào đó cũng ngây ngốc tại chỗ.
Vừa rồi là chuyện gì? Sao lão gia tử lại đột ngột đòi đuổi Diệp Đức Hải khỏi gia tộc? Diệp Đức Hải không lẽ đã gây ra chuyện tày đình gì sao?
Phải biết rằng trong Diệp gia không có ai tử tế hết. Nội chiến tranh giành tài sản xảy ra liên miên trong gia tộc. Diệp Đức Hải cùng người con chính thống thứ ba chính là phần nhỏ trong cái gia tộc này không hề ham muốn gì về gia sản. Người con thứ ba kia vốn đã định cư tại Mỹ và tự gây dựng nên sản nghiệp của riêng mình, tiền tài không làm gì cho hết nên hơi đâu mà quản cái cơ ngơi này nữa. Tương lai của cái Diệp gia này bây giờ chỉ trông đợi vào Diệp Đức Hải, bây giờ nếu đuổi ông đi thì ai sẽ đảm bảo gia tộc có thể bình an trường tồn đây?
- "Lão gia à! Đây là chuyện gì?Tại sao lại đuổi Đức Hải trưởng tộc? Nếu ngài tước quyền của anh ấy thì ai lo chuyện gia tộc sau này?" Một người bất đồng lên ý kiến
- "Đúng! Anh ấy chính là người có năng lực nhất trong gia tộc nếu không có anh ấy thì gia tộc coi như xong."
Có một người lên tiếng thì sẽ có người thứ hai. Mọi người rì rầm bàn tán không ngừng, người thì lo lắng người thì âm thầm cười đắc ý. Tranh luận một lúc lại thành cãi vả không ai nhường ai, hiện trường là một mảnh hỗn loạn.
Diệp lão gia tử tuổi cũng đã cao lúc mới biết được chuyện động trời do Diệp Đức Hải gây ra suýt chút nữa ông đã đột tử ngay tại chỗ, mặc dù đã cố gắng chống đỡ cho đến bây giờ nhưng làm sao có thể chịu đựng thêm cái không khí ồn ào, căng thẳng này nữa. Mặt ông bây giờ lúc xanh lúc trắng, hơi thở không được ổn định, lông mày hơi nhíu lộ ra vẻ mệt mỏi cùng phiền não.
Nhất Thiên đứng bên ông biết ông không khỏe thì không khỏi lo lắng. Anh có được như ngày hôm nay chính là nhờ một tay Diệp Hạc Hiên cưu mang, giúp đỡ khi còn là đứa trẻ sống ngoài bãi rác bẩn thỉu. Ông đã cho anh một cuộc sống mới, một gia đình mới, cho anh sự giáo dục tốt nhất để rồi trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh ông.
Trong lòng Nhất Thiên anh sớm đã xem Diệp Hạc Hiên là cha ruột của mình, gia đình ông cũng là gia đình của anh. Anh cũng đã thề với trời đất sẽ hết lòng giúp đỡ ông mọi lúc, mọi nơi không bao giờ phản bội. Nay nhìn thấy lão gia suy sụp vì con trai trưởng, Nhất Thiên cũng đau lòng chạy đôn chạy đáo giúp ông tìm ra sự thật nhưng kết quả cũng không khác là bao. Mặc dù không mong muốn nhưng cũng đành phải chấp nhận sự thật này.
Nhìn mọi người không ngừng đấu đá nhau như sắp đầu rơi máu chảy lại nhìn thấy Diệp Hạc Hiên lại chuẩn bị lên cơn đột tử một lần nữa, Nhất Thiên cuống cuồng muốn ngăn mọi người lại nhưng đã có người lên tiếng trước.
- "Mọi người hãy nghe lão gia giải thích rồi nghị luận vẫn chưa muộn. Ai cũng tranh nhau nói thì làm sao mà hiểu được nội tình bên trong."
Diệp Đức Hậu tức Nhị thúc của cô ngồi tại ghế đối diện Diệp Đức Hải cười nửa miệng, ra giọng trưởng bối ngăn mọi người lại, đáy mắt không che giấu vẻ đắc ý cùng tự tin như đã chắc chắn nắm mười phần thắng lợi trong tay.
Đây đúng là cảnh tượng mà ông ta mong muốn nhìn thấy nhất. Người anh trai yêu quý ngây ngốc vì bị đuổi ra khỏi nhà, lão già đáng kính kia thì đang tức giận gần chết. Quả là kịch vui mà!
Cứ tiếp tục như vậy đi! Nếu lão già kia chết thì cái gia sản này sẽ thuộc về riêng ông ta. Một phần quyền lực của Đế Đô này sẽ do ông ta nắm giữ, đến lúc đó mọi người sẽ phải cúi đầu miệng dạ thưa vâng với ông ta. Còn gì sung sướng hơn cái khoảnh khắc được nắm giữ quyền lực trong tay cơ chứ. Thật đáng mong chờ.
- "Đúng! Đúng! Lão nhị nói đúng. Lão gia ngài hãy mau giải thích đi a."
Mọi người dần trật tự lại. Diệp Hạc hiên cũng đã lấy lại sự bình tĩnh, đang được Nhất Thiên giúp xoa bóp thái dương. Ông khẽ thở ra một tiếng rồi lấy một tập văn kiện từ Nhất Thiên. Diệp Hạc Hiên âm trầm ném tập văn kiện kia vào mặt Diệp Đức Hải, quát lớn
- "Mày nói xem cái này là gì hả?"
Diệp Đức Hải nhặt tập văn kiện kia lên, hồi hộp đọc từng chữ nhưng càng đọc mặt ông lại càng tái méc.
Trên nền giấy trắng là những dòng chữ được in bằng mực đen nổi bật. Những dòng chữ hoa lệ kia tưởng chừng như vô hại nhưng lại làm thế giới quan của Diệp Đức Hải như sụp đổ.
Diệp Hạc Hiên đứng bậc dậy, chiếc ghế ông đang ngồi cũng lật ngửa ra sau, ông tức giận vỗ mạnh bàn
- " Mày giải thích sao về việc mày rửa tiền rồi ăn bớt tiền của công ty hả?"