Đồ Khó Ưa!! Tôi Thích Em!!

Chương 37

Kết thúc ngày nghỉ Tết bọn nó lại trở về căn nhà chung của cả đám. Bọn nó chủ yếu ngồi khoe tiền lì xì rồi kể về mấy ngày Tết của bọn nó ra sao, căn nhà như được bừng lên tiếng cười sau nửa tháng vắng chủ

- Này!! Mi tỏ tình với thím già chưa?? – nó loay hoay quay qua Kiệt

- Ờ....thì..Sao cô biết hay vậy?? – Kiệt ngượng gãi đầu khi thấy ánh mắt kiên định của nó

- Tất nhiên!! Để tôi giúp nhé

Hắn từ bếp bước ra thấy nó xì xầm rồi chỉ chỏ về phía Trang thì hắn lại thở dài không hiểu nó lại muốn gán ghép gì nữa. Vài ngày ở nhà hắn cũng có thắc mắc một số chuyện của bà ta –người em song sinh của mẹ hắn, có thắc mắc thì hắn sẽ không để trong lòng quá lâu nên hắn đã gọi điện hỏi thẳng bà ta

~ Flashback~

- Alo, con gọi cho ta sao, Phong?? Thật vinh hạnh!! – bà ta bắt máy giọng vô cùng mừng rỡ

- À, t..con có điều muốn hỏi – hắn hơi ngại vì xưng hô lễ phép với bà ấy, biết sao được phải làm quen thôi

- Có chuyện gì hả con??

- Nếu con không làm thì m..mẹ là vợ của ông ta mà ( lão hói – Dreath) ….- hắn vẫn thấy ngượng

- À…- bà ta nhẹ nhõm cười …- Bất cứ ai là phụ nữ mà hợp tác với ông ta đều được coi là vợ ông ấy nhưng thật sự vợ ông ta luôn đứng sau những vụ hợp tác ấy và ta cũng là một trong vụ hợp tác ấy …BÀ ta còn ghê gớm hơn cả ông chồng của mình. Nói thế nò nhỉ?? Như một con quỷ khiến ai cũng kinh sợ - bà ấy phát giọng lạnh toát khi nói về người đàn bà ấy

- Thế m..mẹ có hình của bà ấy không?? – hắn nuốt nước bọt nghe còn rùng mình chứ gặp nữa là ngất luôn

- Có!! Mẹ cảnh báo với con, nếu có gì liên quan tới bà ấy không nên làm liều vì cả đám bọn con vẫn chưa hiểu hết về cái thế giới đêm đâu, có gì bất trắc thì gọi mẹ!! – bà ta liền thở dài và cân nhắc lại hắn, thật sự thì bà ấy cũng chẳng muốn mấy đứa nhỏ này phải gặp mụ ta

- Vâng…À mà, chúc mẹ hạnh phúc – hắn trầm giọng chúc phúc cho bà ấy

- Ừ, cám ơn con – bà ta nghe xong cúp máy nhảy nhót quanh nhà, ít khi bà ta bị thế, đây là bí mật nhỏ của bà ấy

~ End flashback~

Hắn nhìn vào màn hình điện thoại nhìn người phụ nữ đang cầm ly rượu ở bên cạnh ban công nhìn lên bầu trời. Thoạt nhìn qua thì thấy bình thường nhưng nhìn kĩ lại thì đôi môi bà ấy nhếch cong lên một nụ cười nham hiểm, ánh mắt bà ta nhìn kĩ thì không phải là người đang ngắm sao mà là đang toan tính một điều gì đó có lẽ là rất nham hiểm

Gạt qua chuyện đó, hắn tắt điện thoại tiến về phía cả bọn:

- Này, nghe tin gì chưa, hôm qua Hùng gọi điện cho tôi kêu là Chủ nhật này mời mọi người qua nhà hàng Red để dự lễ đính hôn đấy

- WHAT?? – cả đám trố mắt ra nhìn rồi lại hỗn độn mỗi người một câu hỏi vồ lấy hắn như hổ vồ mồi

- Bình tĩnh …. Cậu ấy nói là bên mỹ có tổ chức rồi nhưng qua đây làm thêm cái nữa cho bọn mình, tuyệt đối không mời thêm ai….- hắn giả làm mặt nghiêm trọng lám cả đám bớt xôm

- Thế có Nhi không?? – Quân vẫn còn nhe răng ra hỏi nhưng sau khi vừa thốt lên thì đã thấy làn gió cô đơn vây quanh người anh, cả đám giả lơ tản ra, nói gì chứ Nhi thì không đoán được kể cả nó

Thế rồi ngày đó cũng đến, bên nam thì mặc vest trông lịch lãm hẳn ra, còn bên nữ thì đủ các kiểu đầm, váy xoè có, váy dạ hội có,… Chú rể thì giống máy nam còn cô dâu thì chỉ mặc váy cưới dạng ngắn trông rất đáng yêu. hôm nay Kiệt sẽ là MC!!!

- E hèm!! Hôm nay chúng ta ở đây để chứng kiến Hùng và Widel đính hôn lần thứ 2 sau khi đã trốn về Mĩ diếm bạn bè

- Thằng kia, mi giới thiệu cái gì thế hả - Hùng từ đâu xông ra, mắt toé lửa nhìn Kiệt

- Ề..Ê …Vào đi!! Chưa đến giờ của cậu – hắn lội xềnh xệch chú rể vào trong mà phát mệt

Kiệt vội nói qua loa vài câu lâu lâu liếc vào sau cánh gà thấy Hùng đang có ánh mắt giết người nhìn Kiệt khiến anh xanh cả mặt

- Giờ thì mời cô dâu chú rể bước ra

Hai người đi ra từ hai phía sau sân khấu, với ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Kiệt ở giữa. Moẹ ơi, cho vàng anh cũng không dám chọc tiết hai người này nữa. Bây giờ đến lượt nó lên làm chủ trì thay Kiệt

- Widel, em có hứa rằng từ đây đến khi hai người kết hôn thì sẽ yêu anh ấy thật lòng chứ?? Kể cả sau khi kết hôn?? – nó hướng mắt về Widel, nó cảm thấy hai người này sẽ tiến tới một hôn nhân tốt đẹp và hạnh phúc

- Em xin hứa – Widel nhẹ nhàng trả lời, cô nhẹ cười nhưng trong tâm trí cô bây giờ đang muốn ngửa cổ lên trời má cười và nói: “Sau hi kết hôn, anh ấy sẽ làm osin cao cấp của em”

Nó gật đầu hài lòng với câu trả lời của Widel, nó lại quay sang phía Hùng, nó lại chĩa một ánh mắt giết người về phía anh, lúc nào nó cũng muốn con trai luôn phải là người chung thuỷ nhất:

- Anh Hùng đây có hứa rằng trước và sau khi kết hôn anh vẫn và chỉ có một mình Widel không??

- Tôi lúc nào chả thế … - anh cũng ngầm hiểu ý của nó qua ánh mắt nên cao giọng trả lời

- Lễ đính hôn kết thúc …Chúng ta có thể đi ăn – nó xong phần của mình liền nhảy xuống sân khấu phán câu xanh rờn

Cả đám phải chao đảo vì nó, ít nhất nó cũng phải nghĩ đến cảnh lãng mạn nhất như hai người có thể hôn nhau hay trao nhẫn đính hôn cho nhau chứ?? Sao lại nghĩ đến ăn chứ?? Tại sao?? Tại sao?? Những câu hỏi này đang kéo ầm ầm trong đầu mọi người. Cả đám im lặng còn nó thì lo cầm menu chỉ chỏ đủ thứ món ăn cho đến khi có một tiếng nói cất lên:

- Này Ngọc!! Mới mấy tháng không gặp mà bà thay đôiủ nhiều quá, như heo vậy

Nó nghe xong chẳng quan tâm đó là ai liền phi tấm menu như phi dao về chỗ phát ra tiếng nói đó. Người đó né sang một bên và lấy một con dao gắm phi về phía nó nhưng nó chụp được, công lực hai người thật nguy hiểm!!

- Ai?? Ra mặt đi – cả đám căng mặt ra phòng thủ, người này qu3 thật chỉ dựa vào sức của hắn và nó chưa chắc gì đã đấu lại

- Làm gì căng thế?? Tôi là ai – người đó hắng giọng, giọng khàn khàn của đàn ông lại trở về giọng trầm của thiếu nữ, người đó từ từ bước ra kèm theo một vẻ mặt hết sức không biểu cảm trừ miệng vẫn mỉm cười – Quên tôi rồi chứ gì??

- Nhiiiiii!! – nó chạy đến nhào vào ôm cổ nhỏ, đến lượt Tuyết cũng xúm lại rồi cả hai đồng thanh – Có quà cho bọn tôi không??

“ Rầm” cả đám gần như ngã ngửa khi nghe hai cô nàng này chìa tay ra đòi quà, ít nhất cũng phải hỏi thăm tình hình sức khoẻ chứ sao lại đòi quà!! Thật, bó tay với hai nàng

- Ôm được không?? – Nhi nhoẻn miệng cười đầy tà khí

Nó như nhớ lại cái lúc ở sân bay nhỏ đã ôm đến thấu xương làm nó rùng mình, kéo Tuyết lùi ra sau rồi híp mi cười

- BÀ khỏi bệnh rồi phải không??

Đây…Đây mới đúng là câu cần hỏi ….Giỏi lắm cô gái!! Hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng về nó, đồ khó ưa của anh là phải biết quan tâm thế chứ

Không gặp Nhi có mấy tháng mà thấy nhỏ gầy đi nhiều, nhỏ nói sắp khỏi rồi nên mới chuồn về đây xem mọi người như thế nào. Nhi cũng có cảm xúc nhiều hơn …Khi nó hỏi gì nhỏ luôn trả lời chứ như trước đây thì những gì cần thiết sẽ nói, bao đồng thì im luôn

Cả đám dần tản ra thì Kiệt chạy lên sân khấu thử loa, hắn vẫy tay gọi:

- Thôi ông ơi, ông xuống giùm cái, lúc nãy chưa tởn à??

- Im đi, làm cụt hứng quá – Kiệt hét vào mic rồi lại quay về phía Trang với ánh mắt khá là không mấy bình thường, rồi nhạc từ đâu phát ra “Anh là của em”, hắn dáo dác tìm xung quanh thì thấy nó đang núp sau phía cánh gà cười nham nhở, đợt này chỉ có nó bày têu chứ chẳng ai

Bài hát vừa kết thúc thì Kiệt chạy thẳng về phía Trang, tay ôm bó hoa từ sau cánh gà tung ra, chắc ai cũng biết ai tung rồi phải không?? Trang bàng hoàng nhìn Kiệt ném bó hoa về cho mình vội chụp lấy. Tiếp kế đó, Kiệt lại nói tiếp:

- Tôi đồng ý làm bạn trai của cô – anh nói rồi chỉ vào bó hoa

Trang xoay ngược bó hoa lại thì thấy trên những bông hoa có mấy hàng chữ hoa hoè: “Kiệt làm bạn trai tôi nhé??. Cô liền đỏ mặt, biết mình đã bị lừa nên im lặng tiến lấy tóm cổ Kiệt lắc làm anh muốn sùi bọt mép:

- Cậu phải tò tình với tôi chứ không phải gài tôi tỏ tình với cậu …. Đồ đần ….

Kiệt chụp lấy tay Trang kéo cô lại gần và hai người đã trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Cả đám liền nâng ly chúc cho Hùng và Widel sẽ mãi bên nhau và Kiệt với Trang sẽ nối gót như hai người

Trong lúc đó có một người đang trầm tư ngắm thành phố đêm tuyệt đẹp

- Không vào trong với mọi người sao?? – Quân tới gần phía Nhi, anh muốn gần hơn nữa nhưng đôi chân anh không nhấc được nữa, nhìn nhỏ từ sau anh cũng vui lắm rồi

- Thích thì biến vào trong đi – Nhi quay nữa mặt sang nói chuyện với Quân rồi lại tiếp tục ngắm vẻ đẹp về đêm

Không nói gì nữa, anh không kiềm chế được nữa, Quân liền bước tới ôm chặt lấy nhỏ từ đằng sau, hơi thở của anh cứ liên tục phả đều vào cổ trắng trẻo của nhỏ

- Đừng lạnh lùng với tôi nữa!! Tôi yêu em nhiều lắm

- Nghe cho rõ đây: Tôi cũng rất yêu cậu nhưng cậu và tôi không đến được với nhau đâu …Cậu tìm người khác thay tôi đi – Nhi từ từ gỡ vòng tay của Quân ra khỏi người và bước dần đi trong đêm tối

Quân khóc. Phải, anh ấy khóc, khóc trong ngày vui của cả đám, anh không muốn mất không khí vui này nên đã cố gắng chạy chạy ra ngoài hành lang, vừa chạy vừa khóc …Tại sao hai đứa lại không đến được với nhau chứ?? Anh không thể hiểu và cũng chẳng muốn hiểu. Bước dạo trong công viên vắng mà lòng anh lại quặn thắt lại … Nhỏ đã reo hi vọng vào lòng anh rồi lại bóp chết nó trong một câu nói. Ngửa mặt lên trời anh hét lên:

- TÔI MUỐN MƯA!!! MƯA ĐI!! - giọng anh dần nhỏ lại - Sao lại không mưa chứ?? Tại sao người con gái tôi yêu mà ông không cho tôi thì bây giờ ông phải cho đền bù chứ?? – anh gào thét trong đêm

- T..ôi…..xi..n…l..ỗi – Nhi ngồi trong bụi cây nhìn Quân gào thét mà nước mắt cũng trực trào rơi theo. Nếu không nhỏ không bị cái căn bệnh mắc dịch đó thì đâu đến nỗi thế này, không phải cái chứng trầm cảm của nhỏ mà là căn bệnh tim của nhỏ mới phát hiện khi nhỏ qua Mĩ xét nghiệm. Bác sĩ nói rằng cô có thể mất bất cứ lúc nào, còn chuyện kéo dài cuộc sống của nhỏ là khoảng 2 năm gì đó tuỳ theo ý chí sống của nhỏ, đây là cái giá khi nhỏ coi thường sức khoẻ của mình

~ Hôm sau ~

- Quân!! Quân!! Cậu tỉnh chưa hả?? – lại cái giọng lạnh băng thường nghe của Nhi

- A…Ssao tôi lại ở phòng mình vậy?? Rõ ràng hôm qua tôi ở ngoài công viên mà!! – Quân thức dậy, ôm trán cố nhớ lại

Nhỏ lại thở dài bịa rằng khi đi về sớm hơn mọi người thì đi ngang qua công viên, thấy ai đang nằm đó, đến gần thì mới biết là quân nên mới vác về …Nhưng sự thật thì khi thấy Quân khóc nhiều nên nhỏ đứng sau lưng đập phát sau gáy rồi vác về

Về phần Quân cậu cũng chẳng nhớ gì nhiều, khi đó cậu mất bình tĩnh nên chẳng để ý xung quanh, cậu nghe theo Nhi và cho rằng khóc nhiều kiệt sức nên mới lăn ra đó. Nằm một lúc thì quân lại quay sang hỏi nhỏ:

- Cô ở đây cả đêm à??

- Ừ!! – súc tích như thường

- Sao cô cứ quan tâm tới tôi vậy?? Cô cứ như thế thì tôi ngộ nhận cô thích tôi đó – Quân cố gắng làm mặt lạnh nhưng có vẻ đó không phải sở trường của anh

- Cậu bị điên à?? Hôm qua, vác được cậu lên phòng còn bị cậu bám tay bám chân rồi nói cái quái gì đấy làm tôi phải ngủ ngồi đây này!! Giờ thì bỏ tay tôi ra!! – Nhi tuôn luôn một tràng rồi vung tay ra khỏi bàn tay Quân, ánh mắt hiện rõ sự đau khổ

Quân thì đờ người ra đấy. Cậu sẽ chờ, chờ cho đến khi nhỏ chữa bệnh xong rồi sẽ cố gắng chiếm lấy trái tim của nhỏ, anh không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được.
Bình Luận (0)
Comment