Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 50

Một ngàn con hạc giấy gấp tặng em, đưa muộn phiền rời xa em.

Một ngàn đoá hoa hồng tặng em, nhắc em phải biết yêu thương bản thân mình.

Một ngàn ngôi sao may mắn tặng em, để may mắn luôn ở bên em.

Một ngàn viên hạt dẻ cười(1) tặng em, để em lúc nào mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc.(2)



Không cần phải dùng nick thật, chỉ cần tiếng đầu tiên thốt ra, hơi thở nhẹ nhàng, chất giọng quyến rũ, Khương Tiểu Lạc đã biết người đang đọc thơ đầy tình cảm chân thành sâu nặng này là ai. Chẳng trách Sở Thiếu Tự rửa bát xong mà không vào phòng ngủ, hoá ra đang dùng máy tính trong phòng sách.

Hoá ra Sở Thiếu Tự và Ba cậu phối hợp với nhau để gạt mình.

Hừ.

Nhưng lúc mở mic nói cảm tưởng, Khương Tiểu Lạc vẫn không quên khen ngợi anh để giữ mặt mũi cho người yêu trước toàn thể quần chúng nhân dân. “Đọc hay lắm, đây là thơ anh viết hả?”

Từng câu thơ đều chất chửa tình yêu sâu sắc mà anh dành cho cậu.

Sở Thiếu Tự thật thà đáp: “Đây là chuẩn bị tốt bụng gửi cho.”

“Tự viết thơ mới có thành ý chứ!”. Dù sao cậu cũng không biết bài thơ này, anh giả mạo nhận làm tác giả để lấy lòng em thì có sao đâu.  Sở Thiếu Tự! Anh có hiểu hay không hả?

Sở Thiếu Tự ngập ngừng, từ tốn đáp: “Anh thích thơ em viết hơn.”

Khương Tiểu Lạc vừa nghe đã liên tưởng tới bức thư tình kẹp trong cuốn sách kia, anh ấy đang cố ý trêu chọc cậu hay sao? Tất cả thư tình được cậu biết rất lộn xộn, nghĩ tới đâu viết tới đó, không có tý logic nào, nhưng đều biểu lộ tấm chân tình tha thiết của cậu.

Ba cậu không kiên nhẫn xen vào: “Liếc mắt đưa tình thì cũng phải khiêm tốn chút chứ, ở đây có hơn một ngàn người nghe đó.”

=口=Ái chà, Ba cậu, số người tham gia ca hội đang lên tới bốn chữ số rồi.

“Ba cậu, tiếp theo có tiết mục gì không?” Khương Tiểu Lạc hỏi, giọng nói khó che giấu sự chờ mong, khoé miệng cứ giương lên không ngừng được. Cậu không tin chỉ có vài ba tiết mục như vậy thôi đâu, tuy Ba cậu bảo ca hội này tổ chức vội vàng, nhưng cô nổi tiếng là chuẩn bị có hiệu suất cực kì cao cơ mà.

Ca hội sinh nhật đầu tiên của cậu trong giới võng phối, Khương Tiểu Lạc hy vọng có thể náo nhiệt hơn, cuối cùng kết thúc viên mãn.

Nhưng thật không mau, Khương Tiểu Lạc đã đánh giá Ba cậu quá cao, tiếp theo không có tiết mục nào hết.

“Hả?”

Khương Tiểu Lạc tưởng Ba cậu chỉ đang đùa giỡn với mình thôi, nhưng thấy không có ai xếp hàng lên mic, cậu mới tin đây là sự thật.

Chẳng nhẽ tiếp theo đây cậu phải một mình tự biên tự diễn sao? Ca hội chỉ vừa mới bắt đâu, Khương Tiểu Lạc nghĩ người nghe sẽ thấy nhàm chán, hơn nữa cậu cũng không muốn chơi một mình đâu. Cậu muốn xem người khác biểu diễn chứ không phải bản thân tự biểu diễn nha!

Khương Tiểu Lạc đành tìm mấy file nhạc đệm lưu sẵn trong máy tính, chọn ra ba bài hát, hẳn có thể kéo dài được mười phút. Cậu nhất thời không nghĩ ra được mình có thể hát bài gì. Đây là sự đau khổ khi nước đến chân mới nhảy, tất cả tưởng tượng từ trước tới nay đến giờ không thể nào phát huy được.

Tục ngữ có câu “bạn gay là để chà đạp”, sao cậu có thể quên mất Song Mộc Lâm chứ!!

Trên danh sách quản lí kênh không có Song Mộc Lâm, Khương Tiểu Lạc tìm một lượt mới thấy một nick áo xanh lục, mở khung chat riêng có thể thấy hai người đã thêm bạn nhau từ trước.

Khương Tiểu Lạc lợi dụng quyền lực của mình, cho Song Mộc Lâm một cái áo đỏ diễm lệ, không hề do dự kéo anh lên mic.

“Song Mộc Lâm, hôm nay là sinh nhật của tôi, anh không có gì muốn nói sao?” Khương Tiểu Lạc gọi tên Song Mộc Lâm thật là ngọt ngào.

[Khung chat]

Có thể cầu Lâm công tử song ca với Cối xay gió không?

Cối xay gió có tới không?

Anh cũng show ân ái đi Lâm công tử!



Song Mộc Lâm vừa xuất hiện, chủ đề trên khung chat lập tức hướng tới Cối xay gió. Dù sao tất cả mọi người trong giới võng phối đều biết quan hệ giữa hai người, không tranh thủ xin phúc lợi thì còn chờ tới khi nào? Vừa rồi coi như đã được xem một đôi show ân ái rồi.

Song Mộc Lâm mở mic, nói thẳng vào vấn đề: “Meo thụ, sinh nhật vui vẻ.”

Đây quả thật là lời chúc mừng sinh nhật, nhưng thái độ quá qua loa, lấy lệ, không biết có phải Song Mộc Lâm cố ý lơ mấy câu hỏi trên khung chat hay không. Khương Tiểu Lạc quyết định phải giúp đỡ thoả mãn nguyện vọng đơn giản mà tốt đẹp của các fan hâm mộ.

“Cối xay gió không tới à?”

“Ừ.” Song Mộc Lâm cố gắng giả vờ tự nhiên.

Khương Tiểu Lạc gian xảo nói: “Nhưng tôi thấy anh ta online QQ nè, thật sự không có mặt ở đây sao? Tôi muốn được chúc mừng sinh nhật.”

Trên khung chat, mọi người nhao nhao hỏi, bởi vì ai cũng cùng một mục đích, tất cả đồng lòng, tiếng đồng thanh vô cùng lớn. Hơn nữa, mọi người không hẹn mà cùng cảm thấy khí thế của Song Mộc Lâm ở trước mặt Kỳ Meo lúc này thật yếu ớt.

Dựa vào điều này có thể thấy, quả nhiên Song Mộc Lâm cũng là thụ.

Cuối cùng Song Mộc Lâm đành phải nói: “Tôi thay mặt anh ta chúc cũng vậy thôi. Kỳ Meo, sinh nhật vui vẻ, by Cối xay gió.” Anh còn tốt bụng bắt chước cách nói chuyện của Cối xay gió.

Hiếm khi nhìn thấy Song Mộc Lâm bất lực bị động như vậy, Khương Tiểu Lạc còn đang định đùa tiếp. Nào ngờ Song Mộc Lâm gửi tin nhắn riêng cho cậu.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Cối xay gió đang trên tàu hoả, khi nào gặp mặt trực tiếp sẽ tặng bù quà sinh nhật cho cậu.

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: QQ anh ấy online là vì tôi đang treo đó =.=

Kỳ Meo: Hả? Gặp mặt á?

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã:  Anh ấy đang trên đường tới thành phố A, tới lúc đó chúng ta cùng đi ăn một bữa, bù cho tiệc sinh nhật của cậu.

Kỳ Meo: Được, moah moah =3=

Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: ﹁_﹁

Nói vậy nhưng Song Mộc Lâm vẫn rất khách sáo tặng cậu hai bài hát cổ phong mới học, quả nhiên là một tên khẩu thị tâm phi(3), đáng yêu quá đi mất!

—–Có thể cầu Meo thụ và Sở thiếu song ca một bài không? *chọt chọt*

Khung chat nhảy không ngừng đột nhiên hiện ra một câu bình luận như vậy, Khương Tiểu Lạc liếc mắt một cái đã thấy. Cậu nghĩ, cười cười đáp: “Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn mọi người đã chúc mừng sinh nhật tôi. Vì thế, tôi quyết định sẽ hưởng ứng yêu cầu của quần chúng, hợp thể(4) một bài với Sở thiếu.”

[Khung chat]

Hợp thể, giống như trong tưởng tượng của tôi ư?

Play mấy cảnh cấm trẻ em đi!

Nào, nào, nào, hóng hợp thể o((>ω<))o

“Nói nhầm, là song ca.”

Khương Tiểu Lạc tắt mic, quay về cửa hét to. “Sở thiếu, anh mau qua bên này đi.”

Chỉ trong chốc lát, Khương Tiểu Lạc đã nghe thấy tiếng mở cửa. Cậu tự giác dịch ghế của mình sang một bên, mở mic khẽ thì thầm: “Anh muốn hát bài nào?”

Ba chọn một, Sở Thiếu Tự chọn bài hát lần trước Khương Tiểu Lạc đã hát trong phòng YY của Song Mộc Lâm.

“Anh hát đoạn đầu, em hát đoạn sau, cuối cùng đồng ca, hiểu chưa?”

Sở Thiếu Tự gật đầu.

Khương Tiểu Lạc tỏ vẻ chỉ đạo, trên khung chat tràn ngập lời khen: “Sao hôm nay khí thế của Meo thụ mạnh mẽ vậy?”

“Bọn tôi sẽ hát bài ‘Trò đùa tinh nghịch(5)’. Có lẽ sẽ không ăn ý, mong mọi người đừng chê.” Khương Tiểu Lạc tuyên bố xong bắt đầu mở nhạc đệm.

Sự thật chứng minh, hai người kết hợp rất tốt, đoạn hát cá nhân thì không nói, đến đoạn đồng ca, Sở Thiếu Tự hoàn toàn bị Khương Tiểu Lạc lôi kéo hát lệch tông, ấy vậy mà nghe vô cùng hoà hợp.

Hát xong một bài, Sở Thiếu Tự ngồi yên bên cạnh cậu không đi. Khương Tiểu Lạc vừa ăn đồ ăn vặt vừa tán ngẫu với fan hâm mộ, thỉnh thoảng Sở Thiếu Tự cũng đáp lời đôi chút chứ chẳng hề chủ động lên tiếng. Sở Thiếu Tự nói chuyện rất đứng đắn, nếu như không có cậu ở bên cạnh khuấy động bầu không khí, chỉ sợ hiện trường sẽ đóng băng.

Khương Tiểu Lạc nấc một tiếng, gắt giọng nói: “Bội thực rồi.”

—– Nửa đêm mà còn làm người ta căm hận.

“Em gái, em đang giảm béo hả?”

—– Cẩn thận Sở thiếu không bế được cậu đâu.

“Hứ, anh ấy khoẻ lắm đó.”

—– Khoẻ mới sướng~o(* ̄▽ ̄*)o

Khương Tiểu Lạc quay đầu nhìn Sở Thiếu Tự, hai người bốn mắt nhìn nhau, không biết anh có nhìn thấy bình luận kia không, cũng không biết anh hiểu ý tứ ám chỉ của các fan không.

Nhưng đúng là rất sướng, trong lòng Khương Tiểu Lạc không hề phủ nhận!

—– Meo thụ, cậu kể lại quá trình hai người yêu nhau đi.

Nhân lúc tâm trạng đang tốt, Khương Tiểu Lạc đáp ứng mọi yêu cầu của fan. “Anh ấy yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, điên đảo vì tôi cái nhìn thứ hai, sau một quãng thời gian mặt dày bám riết, tôi không thể từ chối anh ấy cho nên đành chấp nhận.”

Sở Thiếu Tự ngồi ngay bên cạnh, Khương Tiểu Lạc trợn mắt thản nhiên nói dối, không sợ bị ảnh vạch trần.

—– Sao tôi có cảm giác phải là ngược lại mới đúng?

Trong nhóm fan có rất nhiều bạn trẻ thông minh lanh lợi, Khương Tiểu Lạc vỗ tay khen ngợi: “Đúng thế, thật ra ngược lại mới đúng. Nhưng điều đó cũng chứng minh rằng tôi cực kì thu hút, đúng không? Nếu không thì làm sao có thể theo đuổi được Sở đại thiếu phong lưu phóng khoáng, đẹp trai ngời ngời.”

Đối với thói ba hoa chích choè của Khương Tiểu Lạc, Sở Thiếu Tự chỉ hơi nhíu mày.

“Không cho xem ảnh thì nói làm mẹ gì!” Ba cậu mở mic xen vào, hiển nhiên cực kì có hứng thú với đề tài này.

Khung chat xếp hàng một loạt: Cầu ảnh chụp, thèm ảnh chụp, nếu có ảnh chụp chung ngọt ngào thì càng tốt﹁_﹁

Ảnh chụp của cậu đã bị người ta tung lên mạng từ tám trăm năm trước, hiện tại chắc không tìm thấy nữa. Khương Tiểu Lạc không ngốc tới mức tự nói ra chuyện này. Một là có nhiều fan hâm mộ không biết, nói ra sẽ thành vẽ đường cho hươu chạy. Hai là Sở Thiếu Tự biết chuyện chắc chắn sẽ mắng cậu một trận, bởi cậu để lộ ảnh trên mạng sẽ ảnh hưởng tới đời sống cá nhân của mình.

“Ảnh chụp chung ngọt ngào à?” Khương Tiểu Lạc thấy cái này có vẻ thú vị, cậu chỉ có ảnh hai người đúng cạnh nhau khi đi du lịch nhờ người khác chụp hộ, hơn nữa cũng không thể đăng ảnh hôn môi ôm ấp gì đó để chọc mù mắt chó của mọi người, cho nên không có tấm ảnh chụp chung ngọt ngào nào.

Khương Tiểu Lạc cầm di động, đổi sang chức năng chụp bằng camera trước, ngoắc ngoắc ngón tay gọi Sở Thiếu Tự lại gần.

Hai người đều lọt vào trong ống kính, Khương Tiểu Lạc nghiêng đầu hôn một cái lên má anh, nhanh tay ấn chụp ảnh.

Sở Thiếu Tự không tỏ vẻ gì, liếc mắt nhìn cậu, bộ dáng ghét bỏ, như là nụ hôn kia hoàn toàn do một mình Khương Tiểu Lạc chủ động. Cậu tạm thời tắt mic, dạy dỗ chồng: “Anh không thể cười một cái sao?”

Sở Thiếu Tự bị cậu ép buộc miễn cưỡng chụp một tấm. Vẫn là tư thế đó, nhưng lần này trên mặt Sở Thiếu Tự nở một nụ cười tươi rạng rỡ như gió mùa xuân, ôm chặt người đẹp trong ngực.

Bởi vì tắt tiếng, trên khung chat liên tục hỏi có phải thiết bị âm thanh bị hỏng rồi không.

“Vừa rồi tôi chụp ảnh chung với Sở thiếu nha, ha ha.”

[Khung chat]

Mau giao ảnh đây﹁_﹁

Giữ làm của riêng không bằng chia nhau cùng hưởng.

“Ái chà, ngại quá, số lượng người nhận hình ảnh bị giới hạn.” Trong kênh YY, nếu số người trong kênh vượt qua 500 thì không thể gửi hình ảnh.

Khương Tiểu Lạc ngồi trước máy tính cọ cọ mũi, hiển nhiên là đang chột dạ. Cậu không hề chuyển ảnh trong di động vào máy tính để đăng trên YY, chỉ bịa chuyện vậy thôi.

Mọi người căm giận nhưng không từ bỏ.

—– Rút gọn ảnh(6) lại, gửi link rút gọn đi.

“Hay là thôi đi, he he.” Khương Tiểu Lạc chỉ thuận miệng nói vậy thôi, làm sao cậu có thể chủ động để lộ ảnh của hai người cơ chứ. Phải biết rằng trong YY có rất nhiều antifan ẩn nấp nhá.

Trên khung chat vẫn không thoả mãn, tiếp tục cầu xin.

Khương Tiểu Lạc đang định khuyên các cô gái nửa đêm rồi mà vẫn vô cùng hăng hái mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ sớm, chợt Sở Thiếu Tự mạnh mẽ dứt khoát nhấn thoát YY, hành động vô cùng lưu loát, hoàn toàn không nể mặt ai.

Khương Tiểu Lạc chuyển máy tính ra trước mặt Sở Thiếu Tự, xoè hai bàn tay.

Sở Thiếu Tự không hiểu, hai mắt nhìn cậu đầy nghi hoặc.

Khương Tiểu Lạc tặc lưỡi, cho rằng anh đang giả vờ, ngón cái và ngón trỏ cọ vào nhau như đang xoa xoa vật gì đó. “Quà của em đâu, chắc chắn anh có chuẩn bị quà mà﹁_﹁”

Sở Thiếu Tự chỉ chỉ tay cậu, Khương Tiểu Lạc cúi đầu nhìn theo.

Nhẫn trên tay cậu?

“Anh tặng quà cho em rồi còn gì.”

“Cái này anh tặng từ lâu rồi mà!” Khương Tiểu Lạc mừng hụt, cứ tưởng sẽ có quà sinh nhật. “Được rồi, dù sao thì em cũng rất thích món quà này.” Cậu chu môi, hơi hơi thất vọng.

“Vậy anh đi tắm trước.” Cho tới khi Sở Thiếu Tự vào nhà tắm, Khương Tiểu Lạc mới thoát khỏi cảm xúc hụt hẫng kia.

Đáng ghét, hoá ra anh ấy không hề chuẩn bị quà. Vốn tưởng Sở Thiếu Tự sẽ giả vờ lừa gạt cậu, điều này không phải không có khả năng, bởi vì anh ấy sẽ tặng cậu điều bất ngờ.

Nhưng sự thật là cậu đang ảo tưởng.

Khương Tiểu Lạc đăng trạng thái lên weibo.

Kỳ Meo: Sinh nhật không có quà, đau lòng quá @Sở Lạc

Bình luận 1: Sở thiếu muốn tặng chính mình cho cậu đó

Kỳ Meo trả lời bình luận 1: Anh ấy là của tôi từ lâu rồi, cần gì phải tặng?

Bình luận 2: Chắc phải chờ tới mai?

Kỳ Meo trả lời bình luận 2: Anh ấy nói không có quà QAQ

Bình luận 2 trả lời Kỳ Meo: Anh ấy gạt cậu thôi!

Kỳ Meo trả lời bình luận 2: Tôi cũng mong vậy. Nhưng đôi khi anh ấy không biết nói dối đâu.

Bình luận 3: Đến sinh nhật Sở thiếu, cậu đừng tặng quà cho anh ấy, không có quà thì hít le luôn. (oẹ, ý tưởng gì thế này)

Kỳ Meo trả lời bình luận 3: Vẫn có thể tặng quà.

Trước đây mỗi lần tới sinh nhật Sở Thiếu Tự, Khương Tiểu Lạc ngại chọn quà nên chỉ mua bánh ngọt cho anh làm quà tượng trưng, đương nhiên còn hiến dâng kèm bản thân nữa.

Ý nghĩa của “hiến dâng” hẳn mọi người đều hiểu.

Sinh nhật Sở Thiếu Tự và cậu chỉ cách nhau mười ngày, rất dễ nhớ. Hừ, đến lúc đó đừng hòng em tặng quà cho anh.

Khương Tiểu Lạc tắt máy, lăn lên giường vò chăn biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt. Di động của Sở Thiếu Tự đặt trên giường chợt rung lên, sợ là có chuyện quan trọng nên Khương Tiểu Lạc mau chóng nghe hộ anh.

“Alo?”



“Sao lại là anh? Anh ấy không ở đây, lát nữa anh gọi lại sau đi.”

Số điện thoại lạ hoá ra là người cậu quen. Khương Tiểu Lạc ngắt máy, nhìn thấy số này đã từng gọi cho Sở Thiếu Tự ba lần, lần dài nhất là tận năm phút đồng hồ.

Tại sao Sở Thiếu Tự và Tiếu Danh lại liên lạc với nhau? Theo những gì Khương Tiểu Lạc biết thì quan hệ giữa Sở Thiếu Tự và chị gái anh rất lạnh nhạt, huống chi là tên anh rể ở rể nhân cách tồi tệ này.

Sở Thiếu Tự tắm xong đi ra, Khương Tiểu Lạc đứng ở trên giường nói: “Sở thiếu, vừa rồi Tiếu Danh gọi điện cho anh.”

Sở Thiếu Tự chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, không hề có ý định gọi điện thoại lại. Khương Tiểu Lạc túm khăn vắt trên cổ Sở Thiếu Tự, để anh ngồi xuống, rồi nửa quỳ phía sau lau tóc cho anh.

“Anh ta tìm anh có chuyện gì?” Khương Tiểu Lạc thuận miệng hỏi.

Hiển nhiên Sở Thiếu Tự không có ý định nói cho cậu biết, chỉ vu vơ bảo. “Không có gì, chuyện công việc mà thôi.”

Khương Tiểu Lạc hung hăng xoa tóc anh: “Đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa em. Anh đừng tưởng là em ngốc thì em không hiểu, tập đoàn gia đình lớn như nhà anh làm sao thiếu mấy màn tranh gia sản gay gắt. Tên kia muốn ra oai phủ đầu với anh hả?”

Sở Thiếu Tự xoay người, gõ lên đầu cậu một cái. “Lại đọc mấy tiểu thuyết đấu tranh trong gia tộc giàu có gì đó phải không?”

“He he.” Khương Tiểu Lạc cười đáp, xem như thừa nhận.

Giúp Sở Thiếu Tự lau tóc xong, cậu nhìn anh đứng dậy mở tủ tìm quần áo để thay mới hỏi: “Anh định đi đâu à?”

Sở Thiếu Tự ngoái đầu lại cười: “Ra ngoài lấy quà cho em.”

Hai mắt Khương Tiểu Lạc sáng rực lên, biết ngay mà, quả nhiên anh có chuẩn bị quà.

“Chỉ là bánh kem mà thôi.” Sở Thiếu Tự bổ sung thêm.

Khương Tiểu Lạc rất dễ thoả mãn: “Được, đêm nay có đồ ăn khuya rồi.” Cậu vỗ vỗ mông Sở Thiếu Tự, ý bảo anh mau chóng đi lấy bánh, còn mình cầm áo ngủ tung tăng vào nhà tắm.

***

Khương Tiểu Lạc vui vẻ rạo rực tắm xong, nằm trên giường xem TV. Hết một tập phim thần tượng, cậu nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng, sao Sở Thiếu Tự lái xe chậm vậy?

Cậu chìm vào gối mềm mại, nghe tiếng quảng cáo trên TV, mệt mỏi rã rời bắt đầu buồn ngủ. Tự nhiên thấy tiếng TV thật ồn ào đáng ghét, cậu tắt nó đi.

Rúc trong ổ chăn ấm áp, mũi cậu dán lên vỏ chăn mà ngửi, hương thơm của nước giặt quần áo rất dễ chịu. Kéo chăn lên, cậu khó chịu quẹt nước miếng.

Thôi đi, ngày mai hẵng ăn bánh ngọt.

Trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đều, đèn phòng ngủ vẫn sáng, không ai tắt, có lẽ là Khương Tiểu Lạc cố ý để lại chờ Sở Thiếu Tự về.

Ánh sáng lẻ loi càng làm nổi bật đêm tối cô đơn bên ngoài.

*Chú thích

(1) Hạt dẻ cười: nguyên văn là khai tâm quả

(2) Cả đoạn là mấy câu tỏ tình nổi tiếng trên mạng

(3) Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo

(4) Hợp thể: Lẽ ra là hợp xướng (song ca), mà Khương Tiểu Lạc nói nhầm thành hợp thể, tức là 2 người hoà làm một đó.

(5) Nhạc phim “Thơ ngây” bản Đài Loan. Link

(6) Rút gọn ảnh: Cái này ai dùng weibo chắc biệt, để không bị sờ gáy thì ảnh và video nhạy cảm có thể được thu gọn lại khi đăng lên weibo.
Bình Luận (0)
Comment