Đồ Khốn, Tôi Không Phải Là Vợ Anh

Chương 15

ữa ăn của gia đình nó, cu bo dạo này đã thấy có da có thịt, bụ bẫm như những đứa bạn cùng trang lứa với thằng bé. đã bớt nhút nhát hơn, ngồi tự xúc cơm ăn. nó vẫn tỉ mỉ gỡ từng miếng cá từng miếng thịt cho con, còn hắn thì và ăn vừa nhìn nó cùng con trai, bây giờ hắn mới thấy được cảnh gia đình hạnh phúc mà từ trước hắn đã từn không quan tâm và bây giờ hắn hối hận.

thằng bé ngoan lắm, dường như thằng bé cũng biết dạo này mẹ bận nên không đưa mình đi học được nhưng thằng bé rất thương mẹ. bao giờ đi học về thấy mẹ thằng bé cũng chạy đến ôm và thơm một cái lên má mẹ mình.

- con trai, con thiên vị đó, còn ba nữa mà? con không thơm ba sao? – mỗi lần như vậy hắn đều tỏ ra ghen tỵ với nó

- kệ lão già đó đi con trai, hy hy – nó nựng vào má con mình rồi để thằng bé qua chỗ hắn ôm cổ hắn, hắn khoái trí cười tít mắt, dạo này hắn cười nhiều hơn, nói nhiều hơn trước.

- oa, xem nào, dạo này con trai ba lớn quá rồi nhỉ. nặng hơn trước rồi nhé – hắn bẹo má con trai nói

- còn phải nói sao? có bàn tay tôi chăm sóc thì nó phải khác chứ – nó nói

- ưkm`. anh biết rồi, vợ đừng nhắc lại chuyện cũ nữa – hắn trầm ngâm – chuyện gì thế cu Bo? – hắn thấy con dật dật áo liền hỏi

- xì xầm xì xầm – thằng bé ghé vào tai hắn thì thầm, mặt hắn các cơ co lại, hai hàng lông mày nhíu vào nhau

- aizzzzzzzzzzzi, sao lúc nào con cũng làm ba bất ngờ vậy? đợi xíu ba đưa con lên liền. nhịn nhá, đừng có bậy ra đó. – hắn bế thằng bé chạy nhanh lên cầu thang. nó phì cười nhìn theo. thằng bé thật là lạ lúc nào cũng vậy, muốn đi vệ sinh là lại khều hắn. làm hắn dở khóc dở cười còn nó thì cười khoái trí.

bàn giấy của nó được dọn vào bên trong một gian trong phòng làm việc của hắn, nó đến là chui vào trong đó ngay, còn bên ngoài thì cũng đã được chuẩn bị sẵn một bàn giấy khác cho nhân viên mới. hắn ngồi làm việc vẫn khuôn mặt lạnh lùng cố hữu đó, tay ký ký viết viết, làm việc một cách chăm chỉ

” côc cộc ”

- vào đi – hắn giọng lạnh lùng

- chào tổng giám đốc, em là thư ký mới tên Thu Hương ạh – Thu Hương cúi chào hắn

- vào bàn làm việc đi, giấy tờ tôi để trên bàn bên kia – hắn nói mà mắt vẫn dán vào máy tính của mình

- vâng. – Thu Hương gật nhẹ đầu và ngồi vào bàn làm việc của mình

Thu Hương mặc một bộ đồ công sở giản dị, lại càng tôn thêm vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp mộc mạc giản dị, nhìn vào máy tính và tập hồ sơ làm việc rất chăm chỉ. không lẳng lơ, không liếc ngang liếc dọc. đến hết giờ thì đi ăn, đến giờ làm việc thì lại vào làm, mái tóc mượt mà được búi gọn sau gáy. nó vẫn đi sớm về muộn trong không gian riêng của mình. mọi hành động, cử chỉ của nhân viên mới đều được nó đưa vào tầm mắt một cách tinh tế.

- tổng giám đốc, cafe của anh đây ạh, mời anh dùng – Thu Hương bê tách cafe đi vào

- cô để trên bàn cho tôi. – hắn vẫn lạnh lùng như vậy. vẻ đẹp của Thu Hương làm cho bao anh chàng trong công ty sao xuyến nhưng chưa đủ để làm hắn xiêu lòng bởi vì vợ hắn đẹp hơn Thu hương rất nhiều

- vâng. tổng giám đốc, anh làm việc nhiều có mệt lắm không? để Thu Hương coa bóp cho tổng giám đốc nhé – Thu Hương mở lời

- không cần. tôi bình thường. cô sem lại cho tôi bộ hồ sơ số 10. rồi đem qua đây cho tôi – hắn nói

- vâng. em sẽ đi làm ngay ạh. – Thu Hương mỉm cười ngồi vào bàn của mình.

nói đến việc đi học của cu Bo, nó đã cho thay tài xế xe, tài xế xe là một cao thủ do chính nó tuyển. nó dùng người bao giờ cũng hợp lý. cu bo đi học không phải khoa trương nhưng lúc nào cũng có một chiếc xe khác đi theo bảo vệ. hai chiếc BMV đen kịt. và vệ sĩ cũng chỉ là với một màu đen, vet đen, kính đen, giầy đen, găng tay đen. tóm lại là một màu đen. cu Bo lên xuống xe đầu có người bế dắt. lúc đầu cũng làm cho nhiều người sợ nhưng về sau thì cũng hiểu và biết được đại gia nhí này là con cái nhà ai. nhà trẻ Phúc Lợi cũng được tập đoàn Tài Phát đầu tư vào kể từ khi cu Bo đến học. được cái cu Bo rất ngoan, hòa đồng với bạn bè nên ai cũng quý. hàng ngày đi qua đi lại qua nhà trẻ Phúc Lợi người ta vẫn thấy cảnh tượng bốn người mặc đồ đen đứng trước cổng nhà trẻ. và trong hai chiếc BMV cạnh cổng trường cũng có hai người khác nữa.

- có rắc rối – một vệ sĩ nói qua bộ đàm

- chuyện gì? – vệ sĩ trong xe trả lời

- chúng ta đang bị theo dõi.

- đã biết. cứ làm như không biết gì rồi xử sau. cố gắng bảo vệ tiểu thiếu gia. để ý xung quanh nhiều hơn một chút

- rõ.

bọn chúng đã bắt đầu rục rịch hành động, cu Bo gặp nguy hiểm lên đến 50%. chúng chờ cơ hội bắt cóc cu Bo để thực hiện âm mưu của mình. chúng bất chấp thủ đoạn để đạt được kết quả mong muốn. nhưng chúng cũng đâu biết rằng chúng đang đối đầu với một người không tầm thường và thậm trí rất khó đối phó.

các bộ hồ sơ mà Thu Hương xem xét qua, đều được nó sửa lại số liệu ngay sau đó mà không ai hay biết gì trừ hắn. các hệ thống bảo mật đều được nó kiểm tra hàng ngày. bản thân nó cũng là một hackers chuyên nghiệp, nên không có bất kỳ hệ thống nào có thể xâm nhập được vào trang dữ liệu mật của công ty kể cả người trong công ty. nó ngả người ra ghế hài lòng với những gì mình đã và đang làm.

tại một góc khuất của tập đoàn Tài Phát, một người đang nói chuyện điện thoại

- vâng, vẫn chưa có gì đặc biệt, em đang cố gắng hết sức mình

- bất kể giá nào cũng phải lấy được các số liệu của công ty đó – đầu dây bên kia nói

- vâng, em hiểu. – rồi dập máy.

không ai biết được rằng tất cả mọi ngóc ngách của Tài Phát đều được gắn hệ thống máy quay camera mini, tất cả mọi hành động của nhân viên dù là ở chỗ nào đi nữa cũng đều được thu lại hết, trừ nhà vệ sinh, nhưng mà chẳng có ai ngu đến mức chui vào nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại cả.

- tổng giám đốc, em nghe nói là chị nhà cũng làm việc ở đây sao em chưa từng được thấy mặt vậy ạh? – Thu Hương nói

- cô hơi tò mò nhỉ? – hắn ngước lên nhếc môi nói

- à dạ em không giám ạh chỉ là em ….hơi tò mò xíu về chị nhà thôi ạh – Thu Hương cười ngượng nói

- làm việc của mình đi – hắn nói ròi hắn đứng dậy cầm theo tập hồ sơ đi ra ngoài.

khi hắn ra khỏi phòng, Thu Hướng đứng dậy ngó ra ngoài cửa thấy hắn vào thang máy. cô đóng cửa lại và rút trong túi ra một cái USB đi vào máy hắn, cóp toàn bộ số liệu trong máy hắn rồi lại trở về bàn mình làm việc như chưa có chuyện gì sảy ra. hắn đi vào, nhìn thấy Thu Hương đang nhíu mày nhìn bộ hồ sơ, không nói câu nào hắn ngồi vào bàn của mình làm việc. nó ở bên trong cười trừ, quả không nằm ngoài dự đoán của nó. muốn chơi với nó thì nó sẽ cùng chơi đến cùng xem ai hơn ai.

gần tối khi nhân viên về hết. nó mới bước ra từ căn phòng đó, đứng trước mặt hắn cười, một nụ cười mãn nguyện đắc ý

- về thôi ông xã – nó cười, hắn thấy vui vui vì lần đầu tiên được nó gọi thân thiét như vậy. đứng dậy với tay lấy chiếc áo và cùng nó rời khỏi công ty.
Bình Luận (0)
Comment