Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 101

Vẻ mặt Sơ Ảnh tràn ngập sợ hãi hòa cùng đau đớn, nước mắt lại càng không thể dừng, tựa như nước tràn thành lụt, nàng ôm lấy ta thật chặt, cả người run rẩy.

Nhưng, giờ phút này, ta không còn sức lực cũng như tâm trạng để an ủi nàng, ta giữ lấy đôi vai nàng, cắn răng hỏi: “Em vừa nói cái gì? Nghe tin tức đó ở đâu?”

“Ngay lúc vừa rồi . . .Em ra ngoài tìm hiểu tin tức của Ám Hương . . .Khi đi đến cửa thành . . .Đúng lúc nhìn thấy cáo thị được niêm yết . . . Trên cáo thị viết như vậy . . . Ba ngày sau . . . Liễm thiếu gia sẽ bị vấn trảm Ngọ Môn . . .Oa . . . Tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây . . .” Nàng khóc nấc lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Còn ta, giống như toàn thân bị rút hết tất cả khí lực, không còn khả năng chống đỡ, ngã ngồi xuống ghế, một đoạn ký ức cũ cứ thế mà ùa về, rõ ràng ngay trước mắt.

Nhị tỷ, ta mang tỷ đi cưỡi ngựa.

Người thiếu niên kia, mày kiếm mắt sáng, mỉm cười trong sáng với ta.

Đã bao nhiêu lần, ta cưỡi trên lưng “Trục Phong”, cùng hắn rong ruổi khắp nơi.

Lại có bao nhiều lần, hắn múa kiếm, ta gảy tranh, kiếm thế cầm âm, tựa như đã bên nhau cả ngàn năm.

Cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng những tình cảm kia sao có thể là giả tạo.

Không phải là ta chưa từng nghĩ sẽ đến phút này, nhưng thật không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, ta còn chưa kịp chuẩn bị điều gì, mà sự việc đã bất chợt xảy ra trong phút chốc, tựa như sấm chớp đánh ngang lưng trời, làm ta trở tay không kịp.

Nhưng mà, đó là Liễm.

Là người có ánh mắt luôn thẳng thắn vô tư, là người toàn tâm toàn ý đối đãi với ta, là người mà mỗi khi nghĩ đến luôn khiến đáy lòng ta cảm thấy ấm áp.

Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn bị vấn trảm Ngọ Môn mà trong khi bản thân lại không làm cái gì.

Ta dồn hết sức đứng thẳng dậy, lập tức ta phải đến Khuynh Thiên Cư.

Thật ra khi ở trên xe ngựa, cũng xem như là Nam Thừa Diệu đã cự tuyệt với ta một lần, nhưng chuyện đến nước này, cho dù có hoang đường có mỉa mai thế nào thì ở trong tiềm thức ta vẫn muốn hy vọng vào hắn.

Nam Thừa Diệu không ở Khuynh Thiên Cư, Trục Vũ nói hắn đang ở Tư Miểu Hiên tiếp khách.

Chợt nhớ đến lúc vừa từ Tử Kinh Cung trở về, Tần An đã đứng chờ ở cổng Vương phủ bảo là có khách, dù rằng thời điểm không thích hợp nhưng ta lại không còn sự lựa chọn nào khác.

Ba ngày sau, Liễm đã bị vấn trảm ngọ môn, ta thật sự không dám chậm trễ, mà cũng không thể chậm trễ.

Ngay lập tức đi về hướng Tư Miểu Hiên, chí ít ở ngoài mặt thì bọn hạ nhân trong Vương phủ vẫn giữ thái độ kính cẩn với ta, không hề có nửa phần khác biệt.

Cho nên, không cần phải thông báo, ta cũng có thể thuận lợi đi thẳng một đường vào Tư Miểu Hiên.

Xuyên qua đình viện, cách một hàng cây thưa thớt, cửa chính điện khép hờ, nhưng giọng nói từ trong phòng vẫn có thể theo gió truyền đến.

” . . .Thì ra là vậy, là ta hiểu lầm Tam điện hạ, xin điện hạ không phiền lòng.”

Đang nói chuyện là một người tuổi còn trẻ, giọng điệu sang sảng, ngay sau đó, tiếng nói tựa như hoàng oanh xuất cốc của Đỗ Như Ngâm liền dịu dàng vang lên —

“Ca ca, huynh luôn nóng nảy, Tam điện hạ đối với Ngâm Ngâm thế nào, phụ thân và ca ca đều nhìn thấy, sao lại có thể hiểu lầm điện hạ như vậy?”

Nghe nàng nói như vậy, ta liền hiểu rõ, Đỗ đại nhân mà Tần An nói đến chắc hẳn là huynh trưởng của Đỗ Như Ngâm – Đỗ Như Thao – hiện đang giữ chức Thiên tổng Thượng Kinh môn (1), chỉ là không biết phụ thân của nàng, Đỗ Phụng An có cùng đi hay không.

“Không phải là ta đang lo lắng cho muội hay sao?” Đỗ Như Thao cười nói: “Ai có thể đoán được hóa ra Tam điện hạ chỉ là muốn lợi dụng Mộ Dung Thanh để mượn lòng người, mà hiện giờ muội lại có thai . . .”

“Ca ca!” Lời nói của Đỗ Như Thao còn chưa dứt đã bị Đỗ Như Ngâm vội vàng e thẹn cắt ngang.

Ta bất giác dừng lại bước chân, không thể cử động, chỉ lặng nghe giọng nói không chút kiêng dè của Đỗ Như Thao cứ như vậy mà truyền đến —

“Sợ cái gì, điều ta nói vốn là sự thật, huống hồ nếu không phải vì hoàng thượng phát bệnh, muội đã danh chính ngôn thuận trở thành Trắc Vương phi, và nếu không phải bởi vì hiện tại chưa là thời điểm thích hợp để phế phi, lòng dân hãy còn quan trọng, thì muội chính là Tam Vương phi của Nam Triều — có phải không, Tam điện hạ?”

“Thiệt thòi cho Ngâm Ngâm.” Nam Thừa Diệu không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, mà chỉ nói một câu như vậy.

Đỗ Như Ngâm vẫn dịu dàng lên tiếng như trước: “Chỉ cần có thể giúp điện hạ, việc gì Ngâm Ngâm cũng sẵn lòng, cũng không cảm thấy thiệt thòi.”

Nam Thừa Diệu không muốn nói nhiều, liền hỏi ngược lại: “Vị này là?”

Đỗ Như Thao đáp: “Đây là tướng quân Lư Minh Huy, vốn là phó tướng dưới tay Mộ Dung Liễm, Lư tướng quân thật đúng là trung quân ái quốc, nếu không phải nhờ có tướng quân thông báo đúng lúc hành tung của Mộ Dung Liễm với triều đình, thì e là chúng ta còn phải khổ cực với tên phản đồ kia, cho nên ta mới dẫn hắn đến đây tiếp kiến điện hạ.”

Nam Thừa Diệu không nói gì, ngược lại tên Lư Minh Huy kia đã vội vàng lên tiếng: “Mạt tướng hưởng thụ ân sâu của triều đình cùng hoàng thượng, sao có thể không dốc hết tâm can mà trung thành báo đáp, ngày đó ở Nam Cương, Mộ Dung Liễm chống lại lệnh bắt còn mưu đồ tạo phản, Dương Đoạt và Tư Đồ Thiếu Quyền không phân biệt phải trái liền thề chết đi theo, còn khiến mạt tướng không thể nào không gật đầu đồng ý đi theo bọn họ trở về kinh thành, nhưng mạt tướng sao có thể phụ ân sâu của hoàng thượng, vì thế đợi khi thời cơ thích hợp đã bẩm báo tin tức lên triều đình.”

Đỗ Như Thao nói tiếp: “Tướng quân vất vả tâm sức như vậy thật không uổng phí, hai tên Dương Đoạt và Tư Đồ Thiếu Quyền cũng không có vận may như Mộ Dung Liễm, vì nhờ có khẩu dụ ‘Bắt sống’ của điện hạ mà thoát chết, chỉ có điều tên Mộ Dung Liễm này, ta xem chừng cũng không còn sống được mấy ngày.”

Lư Minh Huy vội vàng đáp: “Bọn chúng đáng tội . . .”

Những lời nói sau đó, ta thật không muốn tiếp tục nghe thấy.

Tên Lư Minh Huy này, ta cũng không hề xa lạ gì.

Trong thư Liễm đã nhiều lần nhắc đến, gọi hắn là anh dũng vũ long, rất là coi trọng.

Thật không ngờ, hắn là kẻ hoàn toàn không đáng tín nhiệm, lại có thể làm ra chuyện phản bội hèn hạ như vậy.

Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào, nhìn thẳng vào Lư Minh Huy, mỉm cười chậm rãi nói: “Xin hỏi Lư tướng quân, nếu là mưu phản, tại sao Liễm không mang theo đội quân hùng hậu của Nam Cương, mà ngược lại còn dẫn theo một tên phản đồ đi cùng? Hơn nữa, Lưu tướng quân nói ngày đó là bị ép buộc, hay là tự mình cầu xin được đi theo, Bổn cung thật sự rất hoài nghi.”

“Ngươi —”

Hắn dường như muốn nổi điên, nhưng liền bị Nam Thừa Diệu thản nhiên chặn lại: “Dù sao thì nàng ta vẫn còn là Tam vương phi.”

Lư Minh Huy không nói gì, còn Nam Thừa Diệu thì đưa mắt nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Ta nhìn vào hắn thật sâu: “Điện hạ, Liễm không mưu phản, tuyệt đối không phải.”

“Thì sao?” Hắn dời tầm mắt, không hề nhìn ta mà chỉ lạnh nhạt lên tiếng như trước.

Ta muốn mở miệng nói, nhưng bỗng nhiên bên ngoài Tư Miểu Hiên truyền đến một giọng nói lanh lảnh: “Thánh chỉ đến —”

Thái giám truyền chỉ đi vào chính điện, giọng nói ngân dài: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Mộ Dung Liễm nghịch mưu võng thượng *phản nghịch âm mưu lừa dối thánh thượng*, phán ba ngày sau vấn trảm ngọ môn, lệnh Tam hoàng tử Nam Thừa Diệu giám trảm, khâm thử—”

“Thần lĩnh chỉ tạ ơn!” Hắn mở miệng nói, mỗi một lời tựa như kim băng buốt giá đâm vào đáy lòng của ta, chưa bao giờ nỗi tuyệt vọng lại gần như khiến ta suy sụp như vậy.

“Điện hạ, ta có mấy lời muốn nói riêng với người.” Nhắm mắt lại, ta cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Hắn vẫn không nhìn ta, hờ hững nói: “Nếu như là chuyện của Mộ Dung Liễm, không cần phải nói thêm gì.”

“Điện hạ,” ta gần như cầu xin hắn: “Liễm không hề mưu phản, tuyệt đối không phải, chỉ cắn hắn không có việc gì, điện hạ muốn ta làm gì cũng được.”

Hắn không nhìn ta, mà từng lời nói lại vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn: “Ngươi có thể làm cái gì cho ta?”

Đỗ Như Ngâm đứng ở phía sau hắn, khóe môi chậm rãi nở ra nụ cười hả hê khi nhìn người khác gặp họa, nhưng dù là vậy thì vẫn xinh đẹp đến khuynh đảo chúng sinh.

“Nếu điện hạ muốn gương mặt của Ninh Vũ Khuynh, ta không thể cho người, nhưng —”

Trong giọng nói không thể che hết những đau thương tuyệt vọng, ta kiên quyết nhắm chặt mắt, cánh tay vươn về phía ống tay áo của mình.

—————

(1) Thiên Tổng là chức quan võ thời Thanh triều. Cấp bậc trong quân đội được xếp từ cao xuống thấp là Đề đốc, Tổng binh, Phó tướng, Tham tướng, Du kích, Đô ti, Thủ bị, Thiên tổng và Bả tổng.
Bình Luận (0)
Comment