Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 49

Giống như ta lại trở về Y cốc, hình như đây là khe suối, kia là rừng cây hải đường dày đặc.

Tầng tầng sương mù lan toả như một tấm lụa mỏng, làm cho tất cả mọi thứ có thể được nhìn thấy rõ ràng. Ta lại gặp được hắn, thanh sam khoan thai, dáng đứng nổi bật.

Ánh dương sáng rỡ xuyên qua trùng điệp những đoá hoa hải đường đang lay động, nét mặt hắn ôn tồn, bỗng nhiên ánh mắt hắn xoay chuyển, bình tĩnh nhìn về phía ta.

Ta muốn đến gần, nhưng lại không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, cứ như vậy mà đối diện nhìn nhau thật lâu, cuối cùng hắn cũng chậm rãi đi về phía ta.

Sương mù, lại một lần nữa kéo đến, ta cố sức tìm kiếm bóng dáng của hắn, nhưng lờ mờ chỉ nhìn thấy, thanh sam nhàn nhạt thoáng chốc hoá thành áo giáp Bạch Vũ, ngồi trên “Đạo Ly Thanh Thông”, khoé môi người nọ gợi lên ý cười thờ ơ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như sao.

Hắn càng ngày càng gần, chậm rãi vươn tay về phía ta, ta có phần ngập ngừng đưa tay của mình về phía hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt, một mũi tên dài xé đôi không trung tiến đến, sau đó một dòng máu ướt át từ lồng ngực hắn tuôn ra, bất chợt phía sau lại xuất hiện thêm hàng vạn hàng nghìn binh sĩ, vung đao múa kiếm, ngã xuống, rồi lại đứng lên, trên người đầy những vết thương, chém giết, chém giết . . .

Ta muốn hô to, nhưng giọng nói lại nghẹn nơi cổ họng, khó chịu như vậy.

Ta xiết chặt hai vai của mình, nhưng vẫn không ngăn được run rẩy, càng không thể khống chế hàn ý đang lan tràn trong đáy lòng.

Ta nhìn hắn đang ngồi trên lưng ngựa, một tay ôm lấy vết thương, bờ môi cong tuyệt đẹp vẫn mang theo nụ cười thờ ơ như cũ, hắn nhìn ta, vành môi động đậy rất chậm. Hình như là đang nói với ta, nhưng vì tiếng gió quá lớn, ta lại không nghe được.

Giữ vững hơi thở, cố gắng bắt lấy âm thanh đang phát ra, cuối cùng chỉ nghe thấy những tiếng nói đứt quãng đang truyền đến—-

“. . . Ngươi nói rõ ràng cho ta . . . Sao lại thế này . . .”

Giọng nói kia rất quen thuộc, mang theo sự tức giận, không phải của hắn, ta hơi nghi hoặc, lại nghe giọng nói kia tiếp tục vang lên —-

“Nam Thừa Diệu, ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi cố ý giữ tỷ tỷ ta ở lại Nghiệp Thành là để dụ bọn nghịch tặc Đổng thị, có phải hay không?!”

“Nếu Điện hạ không hoàn toàn nắm chắc có thể cứu được Vương phi, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.” Giọng nói trầm tĩnh đang vang lên là của một người khác, hình như là, Tần Chiêu.

“Hoàn toàn nắm chắc? Tỷ tỷ của ta thiếu chút nữa là đã chết dưới đao tên lão tặc họ Đổng! Nữ nhi nhà Mộ Dung chúng ta vốn được yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay, vì Tam điện hạ ngươi mà không ngại ngàn dậm xa xôi cực khổ tìm đến Mạc Bắc, ra trận xướng ca giúp ngươi công thành, mà ngươi đã cho nàng được cái gì, Tam điện hạ? Đêm đại hôn ngươi để nàng cô độc phòng không, ngay cả khi về nhà thăm phụ mẫu nàng cũng chỉ lẻ loi một mình, hiện tại, ngươi lại khiến nàng thụ thương, nằm trên giường hôn mê suốt một ngày một đêm, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại!”

Ta cố gắng mở to mắt. Muốn chống người ngồi dậy, nhưng lại không đủ sức lực, vết thương ở cổ và lòng bàn tay đã được chăm sóc rất tốt, lúc này, đều đang được quấn băng trắng toát, chỉ có điều toàn thân của ta lại rã rời mềm nhũn vô lực, không có một nơi nào là không kêu gào đau đớn.

Mở miệng, giọng nói yếu ớt khàn khàn ngay đến chính mình cũng phải hoảng sợ, tuy nhiên cũng đủ để người ở bên ngoài phát hiện, tiếng bước chân dồn dập vội vàng chạy vào trong phòng của ta.

Đẩy cửa bước vào đầu tiên là Liễm, gương mặt của hắn không thể che đậy được sự vui mừng cùng quan tâm, liền ngồi xổm xuống bên giường của ta, nắm chặt lấy tay ta, lên tiếng nói: “Nhị tỷ, tỷ cuối cùng cũng tỉnh! Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?”

Vết thương ở trong lòng bàn tay bị hắn bất chợt nắm chặt, trong một thoáng đau đớn liền truyền đến, ta phải cố gắng kiềm nén để không run rẩy, nhìn hắn mỉm cười lắc đầu.

Một đôi tay thon dài mạnh mẽ, kịp thời vươn đến, Nam Thừa Diệu ngồi xuống ở đầu giường, đỡ ta ngồi dậy, tựa người vào lồng ngực của hắn, tiếp tục không lưu lại một chút dấu vết mà nắm lấy cổ tay đang bị thương của ta, nhẹ nhàng kéo ra.

Tuy rằng không có dồn hết sức, nhưng Liễm cũng rất nhanh nhạy, vừa nãy là vì quá vui mừng mà quên mất, hiện tai sau khi ngẩn ra, mới lập tức phản ứng lại, vẻ mặt vừa tự trách vừa lo lắng: “Nhị tỷ, vừa rồi có phải ta làm đau tỷ, tỷ có sao không?”

Cổ họng ta khô khan đau đớn vô cùng, không lên tiếng được, vì thế chỉ có thể mỉm cười lắc đầu nhìn hắn như trước.

Từ chiếc bàn bên giường, Nam Thừa Diệu bưng lấy chén nước tự mình cho ta uống, bởi vì thân thể bị giam trong không khí lạnh giá quá lâu, cơ thể đã đạt tới giới hạn, lúc này đôi môi vừa chạm tới dòng nước ấm áp, ta có hơi tham lam mà uống một hơi cạn sạch, tựa như quỳnh tương ngọc dịch. *rượu ngon*

Không ngừng uống ba chén, mới cảm thấy đau đớn ở yết hầu hơi dịu đi. Nâng mắt, đã thấy Liễm quay mặt đi chỗ khác, hình như là không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ này của ta, lúc này ta mới cảm giác được, cánh tay trái của Nam Thừa Diệu đang ôm thắt lưng ta cũng hơi siết chặt, nhưng hắn vẫn như trước không nói một lời, bàn tay phải lại tiếp tục rót đầy một chén nước nóng, đưa đến bên môi của ta.

Tuy rằng giọng nói vẫn không dễ chịu như trước, nhưng mà hiện tại ta cũng không uống nổi nữa, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng lên tiếng nói: “Tạ Điện hạ, thần thiếp cảm thấy khoẻ hơn rồi.”

Không tồi, giọng nói tuy vẫn còn khàn, cũng không đến nỗi khó nghe.

Hắn lẳng lặng nhìn ta. Cuối cùng cái gì cũng không nói. Đưa tay giúp ta vuốt lại tóc mai hỗn độn.

“Điện hạ, quân y tới.”

Giọng nói của Tần Chiêu vang lên ở phía sau bức bình phong, theo như phép tắc, hắn không được đi vào. Mà thật ra nếu nghiêm khắc mà nói thì ngay đến Liễm dù là đệ đệ ruột thịt, cũng không thể bước vào bên trong phòng ngủ của ta. Nhưng mà với tính tình của tên tiểu Ma Vương này thì căn bản là không có ai có thể khuyên can được hắn, mà hắn cũng sẽ không làm theo những lễ nghi phiền phức này, may là, Nam Thừa Diệu cũng không nói gì.

Sau khi Nam Thừa Diệu đồng ý, hai quân y đi theo đội quân liền tiến đến, thời gian chuẩn đoán vọng, văn, vấn, thiết (1)thật dài. *Đây là tứ chẩn trong Đông y*

Ta bỗng nhiên nhớ đến, từ sau khi ra khỏi Tà Y cốc, đã có một thời gian dài ta không làm người bệnh, mỗi khi thân thể thấy không thoải mái, đều tự mình bào chế thuốc, hiện giờ lại được nuông chiều như vậy, nên có chút không thích ứng.

Nghĩ tới điều này, không kìm được liền thoáng mỉm cười, Nam Thừa Diệu đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc dài của ta, khẽ nói nhỏ bên vành tai “Vương Phi y thuật cao minh, tiếc rằng “Y giả bất y kỷ” (2), để cho bọn họ khám cũng không sao, nếu như vị thuốc không đúng, cứ tuỳ theo ý của nàng mà làm cũng được.”

Ta có chút ngượng ngùng, thứ nhất, không ngờ hắn lại nhìn ra ta đang nghĩ gì, thứ hai, là do ta cũng không có tự cao đến như vậy, quân y hiển nhiên là những nhân tài kiệt xuất trong nghề thuốc, trong dân gian cũng có nhiều cao nhân tàng long ngoại hổ *nhân tài mà sống ẩn dật ý, thật là phí mà*, ta chỉ đi theo bên người Tô Tu Miễn rồi học được vài năm, tuyệt đối cũng không dám không xem ai ra gì như vậy.

Ta mở miệng định nói. Lại ngại đại phu vẫn còn ở bên cạnh, không thích hợp để giải thích, may mà một câu nói kia Nam Thừa Diệu nói nhỏ bên tai ta. Ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện rằng bọn họ không có nghe thấy.

Nam Thừa Diệu nhìn thấy dáng vẻ ta hơi lúng túng, ngón tay thon dài vuốt ve lên đôi gò má tái nhợt của ta vì ngượng ngùng mà ửng đỏ, cuối cùng chậm rãi mỉm cười, đây là từ lúc hắn chiến thắng trở về, ta trông thấy hắn mỉm cười.

“Điện hạ, theo lý, vết thương của Tam Vương Phi chỉ là ngoài da, không thể hôn mê một thời gian dài như vậy, hiện tại nếu đã tỉnh lại, chắc hẳn đã không còn gì đáng ngại. . .” Trên nét mặt vị quân y đang nói chuyện mang theo vài phần vui vẻ, hai vị đại phu nhìn nhau một hồi rồi tiếp tục lên tiếng: “Chẳng qua, hiện giờ mạch tượng của Vương phi vẫn còn yếu, hơn nữa lại không ổn định, chúng thần tạm thời cũng không biết là vì sao, chỉ có thể chờ lúc quay về Thượng Kinh cùng với các vị đồng liêu trong thái y viện hội chuẩn, mới có thể hốt đúng bệnh đúng thuốc. Trong khoảng thời gian này, Vương Phi cần phải hết lòng điều dưỡng, cho dù thế nào cũng phải thả lỏng tinh thần . . .”

Hắn lại ngừng một lát. Sau đó mới chần chừ mở miệng, chỉ có một câu dặn dò ngắn ngủi: “. . . Phải chú ý đến thức ăn, không nên suy nghĩ quá nhiều.”

(1) Tứ Chẩn: 4 phép xem xét hay nói 4 phép khám bệnh, để biết bệnh.

1.Vọng chẩn: trông nhìn hình sắc, điểu bộ.

2.Văn chẩn: nghe ngóng thanh âm, hơi thở và ý tứ.

3.Vấn chẩn: hỏi rõ bệnh căn, trạng chứng.

4.Thiết chẩn: xét đoán bộ mạch.

(2) Y giả bất y kỷ: cái này ta không tìm ra lời giải thích rõ ràng, theo những gì ta hiểu và được ba ba tư vấn thì ý là: người thầy thuốc thường để tâm đến người bệnh nhiều hơn bản thân, cứu người mà không nghĩ gì đến mình.
Bình Luận (0)
Comment