“Nhị tỷ, ta không sao, tỷ ra ngoài đi, không cần phải xen vào.” Mặc dù Liễm
vẫn còn quỳ không dám nhúc nhích, nhưng lại quay đầu lên tiếng với ta,
gương mặt có vài phần lo lắng, hình như là đang lo cho ta, sợ rằng ta
không chịu ra ngoài rồi lại làm phụ thân tức giận, sẽ phải cùng chịu
phạt với hắn.
Ta nhìn vành môi nhợt nhạt của hắn mà lạnh run, vết
thương ở trên lưng lại chảy máu, trong lòng không nén được sự đau nhói,
tiết trời đầu mùa xuân vẫn còn rất lạnh, dù rằng thân thể của hắn rắn
chắc nhưng dù sao cũng đã quen với cuộc sống sung sướng, sao có thể chịu được sự khổ sở như vậy.
Đôi mắt mẫu thân ngập lệ, nhưng nhìn thấy
sắc mặt lạnh lùng của phụ thân, nên cuối cùng cũng không dám nhiều lời,
chậm rãi buông bàn tay của ta ra.
Lòng ta khẽ thở dài, hạ xuống ánh
mắt, đi đến trước mặt phụ thân quỳ xuống, nhẹ giọng mở miệng: “Phụ thân
là nhất gia chi chủ *người chủ gia đình*, giáo huấn đệ đệ là việc nên
làm, tuyệt đối không có chỗ để nữ nhi nói chen vào. Nhưng mà hiện tại
Liễm vừa chiến thắng trở về, ngày mai trong Tử Kinh Cung còn có Lễ Chúc
Mừng do Hoàng thượng đích thân an bày đang chờ đệ ấy, nếu như vắng mặt,
đây là tội đại bất kính. Còn khi tham dự mà lỡ như Hoàng thượng nhìn
thấy vết thương trên người đệ ấy, cũng sẽ khó mà ăn nói.”
Thần sắc
phụ thân hơi thả lỏng, nhưng vẫn tái mặt không nói một tiếng, vì thế ta
tiếp tục rũ xuống ánh mắt, nghiêm mặt nói nhỏ: “Chuyện lần này, đến cùng là do sai lầm của nữ nhi, nếu như Liễm không đến Mạc Bắc tìm ta, cũng
sẽ không sinh ra nhiều chuyện rắc rối như vậy. Hiện giờ thấy hắn bị
phạt, trong lòng nữ nhi thật sự rất khó chịu, nếu phụ thân nhất định
không muốn tha thứ cho hắn, nữ nhi hiển nhiên cũng không dám nói thêm
điều gì, đành phải cùng hắn quỳ gối chịu tội.”
Vừa dứt lời, Liễm đã
vội vàng kêu lên: “Nhị tỷ, tỷ làm cái gì vậy, khí lạnh ở trên mặt đất
nhiều như vậy, sao tỷ có thể chịu được? Có ai muốn tỷ gánh hết mọi
chuyện đâu? Có ai bắt tỷ phải quỳ cùng ta? Là tự ta không muốn cưới Ý
Dương công chúa, có quan hệ gì với tỷ?”
Ta không để ý tới hắn, lập
tức quỳ ở bên cạnh, hắn càng lúc càng nóng nảy, bởi vì đang chịu gia
pháp nên không thể đứng dậy, chỉ có thể luôn miệng nói với mẫu thân:
“Mẫu thân, người nhanh bảo Nhị tỷ đứng lên đi!”
Sắc mặt của mẫu thân cũng lo lắng, chuyển hướng sang phụ thân: “Lão gia, ông xem này . . .”
Phụ thân cũng không để ý tới mẫu thân, khuôn mặt bình tĩnh nhìn ta: “Ngay
cả chính nó cũng đã nói, tất cả chuyện này không liên quan đến ngươi,
hiện tại ngươi làm như vậy có phải là đang uy hiếp ta?”
Ta hạ xuống
ánh mắt, nói nhỏ: “Nữ nhi không dám, phụ thân trách đệ ấy, nữ nhi tự
trách mình, chỉ có như vậy trong lòng mới bình yên.”
“Không dám? Ta thấy ngươi rõ ràng là như vậy!” Phụ thân giận dữ, lạnh lùng cười.
Trong lòng ta khổ sở, cúi đầu, không nói thêm gì, chỉ là đoan chính quỳ xuống, đối mặt với bài vị của tổ tiên.
Mẫu thân nhịn không được rơi lệ, hít sâu một hơi, lên tiếng với phụ thân:
“Lão gia, bọn nhỏ không hiểu chuyện, ông tức giận là phải, nhưng mà ngàn vạn lần đừng làm hại đến sức khoẻ. Trước tiên, ta đưa ông về phòng nghỉ ngơi một chút, Liễm nhi ở đây, hãy để Thanh nhi nói chuyện với nó, tình cảm hai đứa rất tốt, lời nói của Thanh nhi nhất định nó sẽ nghe theo.”
Phụ thân lạnh lùng nói: “Bọn chúng dám uy hiếp ta, nàng cho rằng nó có thể
khuyên đệ đệ của mình cái gì sao? Bọn chúng lớn rồi, vây cánh cứng cáp,
trong mắt đã không còn người phụ thân như ta, càng không biết đến cái
nhà này!”
Trong lòng ta đau xót, càng lúc càng hạ thấp ánh mắt, mạnh mẽ cắn chặt môi dưới, ép buộc bản thân không được rơi lệ.
Nhưng nước mắt của mẫu thân đã chảy thật dài: “Bọn nhỏ nếu không tốt, cũng là con cái của chúng ta, nhìn bọn chúng như vậy, ông không đau lòng sao?
Hiện tại là lúc trời lạnh đất đống băng, hàn khí trong Từ Đường rất
nặng, nếu như vì lạnh mà sinh bệnh thì biết làm sao, buổi tối ngày mai
còn có Lễ Chúc Mừng do hoàng thượng đích thân chủ trì!”
Sau khi phụ thân nhìn ta và Liễm quỳ gối trước bài vị của tổ tiên thật sâu thì cuối cùng cũng không nói gì, phẩy tay áo bỏ đi.
Ta biết ông đã bỏ qua cho Liễm, nhưng trong đáy lòng lại không hề có một
chút vui mừng, ta nhớ lúc ông cúi mình hành lễ với ta thì phát hiện mái
tóc của ông đã điểm bạc, tâm tư đau xót, xuýt nữa là rơi lệ.
Hiển
nhiên mẫu thân cũng không dám quan tâm đến ta và Liễm, vội vàng đi theo
phụ thân ra khỏi Từ Đường, ta và Liễm cũng không dám đứng dậy, nên cứ
quỳ như thế, ta không còn lòng dạ nào mà nói chuyện, hắn cũng luôn trầm
mặc.
Mãi đến khi đại ca và Thanh Hạnh chạy vào Từ Đường, luống cuống đỡ chúng ta đứng dậy.
Đi đến Nam Sơn cư của Liễm, Thanh Hạnh vào gian trong giúp hắn bôi thuốc,
đại ca dặn dò ta nên khuyên nhủ Liễm, sau đó liền đi nhanh về phía gian
nhà của phụ thân.
Một mình ta lẳng lặng ngồi ở gian ngoài, Liễm sau
khi được bôi thuốc, thay đổi xiêm y thì bước ra, đi đến bên cạnh ta,
nói: “Nhị tỷ, phụ thân là giận ta, không liên quan đến tỷ, tỷ không cần
phải tự trách, ông cũng vì bị ta làm cho tức giân nên mới nói ra những
lời như vậy.”
Ta miễn cưỡng cười: “Ta biết.”
Hắn thấy ta như vậy,
ngừng một chút, lại nói: “Tỷ vốn vì ta nên mới làm như vậy, cũng không
phải thật sự có ý nghĩ bất hiếu muốn uy hiếp, phụ thân nhất định hiểu
rõ, chúng ta cũng đều biết, vì vậy tỷ đừng tiếp tục nghĩ đến việc đó.”
Ta cười khổ: “Chính là, cho dù là cố ý hay vô ý, ta cũng đã nhẫn tâm đối đầu với phụ thân.”
Hắn sững sờ, vội vàng cất cao giọng nói: “Đó cũng là vì . . .”
“Được rồi Liễm, đệ không cần phải tìm cách trấn an ta.” ta lên tiếng cắt
ngang lời hắn: “Có lỗi hay không, có nên hay không, kỳ thật trong lòng
đều hiểu rõ, ta không hề hối hận, như vậy là được rồi.”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta thật sâu, mà ta cũng không muốn tiếp tục nghĩ ngợi, mở
miệng chuyển đề tài: “Thế nào, vết thương trên người đệ có còn đau
không?”
Hắn lắc lắc đầu: “Một chút tổn thương nhỏ thôi, ta chỉ sợ phụ thân bị ta chọc tức rồi hại đến thân thể.”
Ta nhẹ nhàng thở dài: “Đệ cũng biết sẽ làm phụ thân tức giận, sao tính tình vẫn cố chấp như vậy?”
Hắn lạnh lùng khẽ nhướng mày: “Công chúa hoàng gia, có người nào không phải là ngọn đèn cạn dầu, mà Ý Dương công chúa lại càng tốn dầu hơn. Hãy
nhìn xem những việc mà nàng ta làm, không nói đến chuyện tuyển những
thiếu niên anh tuấn trong khắp thiên hạ đến cung của nàng để cùng chơi
đùa, chỉ cần việc thân thiết quá mức với triều thần là đã đủ, một nữ
nhân, sao lại có dã tâm như vậy, muốn ta cưới nàng, không bằng ta trực
tiếp đi xuất gia!”
Ta nhẹ nhàng thở dài: ” Nếu đệ không muốn thì có
thể nói rõ nguyên nhân với phụ mẫu, hoặc là có thể nói với phụ thân và
mẫu thân rằng tuổi đệ còn nhỏ, không muốn lập gia đình nhanh như vậy,
phụ mẫu thương yêu đệ, nhất định sẽ khoan nhượng, tội gì mà phải kiên
quyết như thế, đưa mọi chuyện đến chỗ bế tắc đây?”
Giọng nói của hắn
nghe có chút u buồn: “Nhị tỷ, tỷ biết ta xưa nay ghét nhất là quanh co
lòng vòng, với người ngoài thì có thể bất đắc dĩ, nhưng ta không muốn
với người thân của mình cũng như vậy. Ta cứ tưởng rằng phụ thân và mẫu
thân sẽ hiểu rõ, cũng sẽ không ép ta, nhưng thật không ngờ lại như vậy.”
Ta có hơi đau lòng, đang muốn lên tiếng trấn an hắn vài câu, nhưng hắn
cũng đã rất nhanh điều chỉnh tâm tình, mỉm cười với ta, chỉ là không
biết đã thật sự bình thường trở lại, hay vì không muốn ta lo lắng.
Ta khẽ thở dài: “Vậy tiếp theo đệ định thế nào?”
Hắn cười với ta: “Ta đã suy nghĩ rất kỹ, tỷ không cần phải lo lắng.”
Ta có chút nghi hoặc, đang muốn lên tiếng hỏi, thế nhưng thấy hắn rõ ràng
là không muốn nhiều lời, thả lỏng thân thể tựa mình lên song cửa, thay
đổi đề tài cười nói với ta: “Nhị tỷ, đều tại tỷ, nếu không vì tỷ thì ta
vẫn còn bình yên ở biệt uyển, săn Bạch Hổ trong rừng phong, bây giờ thì
ngược lại, Bạch Hổ không thấy đâu, chỉ thấy mỗi công chúa có muốn mặc
kệ cũng không được, Nhị tỷ, tỷ nói xem, tỷ bồi thường cho ta thế nào
đây?”
Tuy rằng ta vẫn có chút không yên lòng, nhưng thấy dáng vẻ
thoải mái không hề cố ý đó của hắn, cũng chỉ có thể mỉm cười phối hợp:
“Đi săn Bạch Hổ tốt như vậy sao? Thật không biết đệ nghe ở đâu mà nói
rằng trong rừng phong kia có Bạch Hổ, lúc nào cũng khăng khăng quan tâm
như vậy.”
Hắn cười nói: “Không phải là có người nói Tam điện hạ khi
mười ta tuổi đã đánh hạ Bạch Hổ từ trong rừng phong, cứu về một mạng
người hay sao, đệ đệ của tỷ cũng không thể thua kém.”
Ta cười khẽ một tiếng:”Lời đồn đại như vậy mà đệ cũng tin tưởng à?”
Hắn cười cười, mở miệng: “Ta không tìm được Bạch Hổ, nên cũng tưởng đó là
lời đồn đại, sau này khi hỏi Tần Chiêu thì mới biết không phải. Thật sự
năm Tam điện hạ mười ba tuổi đã cứu về tính mạng của tiền triều công
chúa dưới móng vuốt của Bạch Hổ, nhưng vì sao đến lượt ta, chỉ có công
chúa mà không có Bạch Hổ?”
Lời nói của hắn rơi xuống, rơi lên đáy lòng của ta, cảm giác chua chát.
Phong Lâm Bạch Hổ, vốn dĩ chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà hiện tại, muốn không để ý cũng không còn khả năng.