Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 96

“. . . Ta có . . .Ta có tin tức của Tam vương phi . . . một nhà Mộ Dung gia . . .Toàn bộ sụp đổ . . .”

Giọng nói kia thật ra không lớn, lại cách quá xa, truyền đến gián đoạn, nhưng khi vang lên bên tai ta, lại giống như sấm chớp ngang trời.

Không cầm lòng được liền thoát khỏi bàn tay Tô Tu Miễn, bước nhanh trở lại, đáy lòng không thể che giấu cảm giác khiếp sợ và lo lắng vô cùng, nhưng vẫn có một chút không tin tưởng.

Mặc dù đến lúc này ta mới nghe được tin tức như thế, nhưng ta vẫn không có cách nào thờ ơ.

Nỗi lòng quá phức tạp, trong phút chốc ta không thể hiểu rõ.

Có lẽ, nếu là khi phú quý ta sẽ không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào, có lẽ lại có một bức tường thành được dựng lên, nhưng với tình cảnh hiện tại, ta chỉ biết, những quan tâm chăm sóc trước đây cũng không phải là không chân thật.

“Ngươi vừa mới nói, Mộ Dung gia sụp đổ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Hít sâu một hơi, ta mở miệng hỏi.

Nam tử kia chậm rãi nhìn thoáng qua Tô Tu Miễn đang đi đến phía sau người ta, dù rằng chưa thấy hắn gật đầu, nhưng hắn cũng không lên tiếng phản đối, lập tức không hề chần chừ, nhanh chóng lên tiếng: “Gia tộc Mộ Dung mưu phản, đã bị đương kim thánh thượng tịch thu gia sản, cũng không thể tránh khỏi án tru di cửu tộc.”

“Mưu phản?” Ta thật không dám tin: “Sao có thể như vậy?”

Giọng nói của người nam nhân kia vẫn nhanh chóng truyền đến: “Chuyện trong hoàng gia, dân thường chúng ta sao có thể biết rõ, nhưng mọi người đều nói như vậy, gia tộc Mộ Dung lòng lang dạ thú, không chỉ mưu phản, mà còn muốn hất bát nước bẩn vào người Thái tử, dù sao hoàng thượng cũng đã có quyết định như vậy, sự tình thế này, cũng không phải là không thể — kỳ thật Mộ Dung gia vốn là một gia tộc liệt hỏa phanh du*, có một ngày thế này, cũng không kỳ lạ.”

*tiên hoa trứ cẩm, liệt hỏa phanh du chi thịnh: câu này vốn xuất phát từ được sử dụng rất nhiều trong các tác phẩm văn học của Trung Quốc khi miêu tả một không khí náo nhiệt. Theo ta, câu trên có ý ám chỉ thế lực của Mộ Dung càng ngày càng lớn*

“Mộ Dung thừa tướng và phu nhân thế nào? Cả Thượng tướng quân và Thái tử phi? Hiện tại bọn họ ra sao?” Giọng nói của ta không ngăn được sự run rẩy.

“Nghe nói, vốn dĩ toàn bộ gia tộc Mộ Dung đều bị lăng trì xử tử, nhưng cuối cùng Thánh thượng nghĩ tới dù sao Mộ Dung gia cũng đã có nhiều công lao, cho nên hạ chỉ, đem nam tử trưởng thành của Mộ Dung gia vấn trảm Ngọ môn, còn nữ nhân và hài tử thì bạch lăng ải tử *thắt khăn trắng tự sát*. Ngoại trừ Thái tử phi và Tam vương phi có mang huyết mạch hoàng gia, Thượng tướng quân Mộ Dung Liễm đang ở Nam Cương là tạm miễn tội chết, hơn một ngàn nhân khẩu Mộ Dung gia, e rằng không còn một ai may mắn thoát chết.”

“Ngươi nói bọn họ đều đã chết sao?” Hàn ý lan tràn khắp đáy lòng của ta, lạnh buốt như vậy.

Nam tử kia lắc đầu: “Khi ta đến đây thì chỉ mới tịch biên gia sản, nhưng mưu phản là chuyện lớn, ngay đến Thái tử, bởi vì có liên can mà liền bị Hoàng thượng giam giữ ở Đông cung, một nhà Mộ Dung, sớm muộn gì cũng phải chết.”

Ta còn định hỏi thêm điều gì đó, sắc mặt của hắn đã vô cùng lo lắng nhìn qua gương mặt trắng bệch của thê thử đang nằm trong lồng ngực, vội vàng nói với Tô Tu Miễn: “Tô tiên sinh, có thể cứu thê tử của ta hay không? Cầu Tô tiên sinh, bệnh của nàng không thể tiếp tục trì hoãn!”

Li Mạch lạnh lùng: “Người nào hỏi thì ngươi đi mà xin kẻ đó cứu.”

Ta đang định lên tiếng, Tô Tu Miễn đã thản nhiên phân phó đồng tử *bé trai* đứng ở bên cạnh: “Đưa bọn họ đến Phạm An điện, ta sẽ đến sau.”

“Tạ Tô tiên sinh!” Người nam tử kia vui mừng khôn xiết.

Nhưng Li Mạch lại vội vã kêu la: “Công tử, người. . .”

Lời nói của nàng bất chợt dừng lại, nhìn thấy ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tô Tu Miễn, cuối cùng vẫn không nhịn được liền nói: “Nếu công tử nhất định phải cứu bọn họ, xin công tử đồng ý để Li Mạch thay người chẩn kim.”

Tô Tu Miễn vẫn thản nhiên như trước: “Lực châm của ngươi chưa đủ, với lại, ta muốn ngươi xuất cốc làm một việc.”

Li Mạch giật mình hỏi: “Việc gì?”

“Ngươi cùng Tam vương phi quay về Thượng Kinh, nên làm thế nào, không cần ta phải dạy ngươi.”

Li Mạch kháng cự theo trực giác, gần như buột miệng nói ra: “Ta không đi!”

Nét mặt Tô Tu Miễn vẫn không hề thay đổi, giọng nói thản nhiên: “Vậy, ngươi cũng không cần tiếp tục ở lại Tà Y Cốc.”

Li Mạch kinh hoàng oán hận mở miệng định nói, hắn chỉ vung tay ý bảo dừng lại, sau đó đưa mắt nhìn ta thật sâu, một lúc sau mới lên tiếng: “Khuynh nhi, ta biết, hiện tại ngươi hận là không thể lập tức chạy về Thượng Kinh, ta không ngăn được ngươi, nhưng ta muốn ngươi đồng ý với ta, trước khi ta đến Thượng Kinh tìm ngươi, ngươi không được làm bất cứ cái gì.”

Ánh mắt của hắn nhìn sâu vào trong lòng ta, giống như đang giữ lấy một sợi tơ kéo căng, ta vô thức gật đầu tựa như một thói quen đã từng có cách đây rất lâu.

Hắn thấy ta gật đầu, vẻ mặt hơi thả lỏng, cũng không nói thêm gì, càng không tiếp tục để tâm đến Li Mạch, chỉ đưa mắt nhìn ta thật sâu, sau đó liền xoay người đi về phía Phạm An điện.

Ta nhìn theo bóng lưng càng lúc càng khuất xa của hắn, nhắm mắt, quay người đi về hướng ngược lại, đến Khuynh Y Viên.

“Chúng ta lập tức lên đường trở về Thượng Kinh.” Ta nói với Sơ Ảnh.

Cũng không cho nàng biết đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói là, trong nhà có thể đã xảy ra chuyện.

Có thể, ta dùng đến hai từ này là vì, trong lòng vẫn còn hy vọng rằng đây chỉ là một tin đồn.

Mặc dù trong tiềm thức đã biết rõ, tin tức này hơn phân nửa là sự thật.

Người nam tử kia, y phục cao quý, cho dù là đang trong tình thế cấp bách nhưng vẫn giữ được phong thái ung dung, trông không giống những kẻ chỉ biết ăn nói lung tung.

Mà những lời hắn nói ra lại không chút suy nghĩ, e dè, cũng không có ý gạt người.

“Thân thể Vương phi suy yếu, Tầm Vân thấy chỉ vì một tin tức có thể có mà bôn ba vất vả, cũng không đáng. Cho dù không vì người thì cũng nên suy nghĩ cho đứa bé trong bụng Vương phi, không phải sao?”

Lời nói của Tầm Vân cắt ngang suy nghĩ của ta, ta cũng không ngờ nàng lại lên tiếng ngăn cản, không khỏi ngẩn người.

Ta nghĩ, mặc dù nàng và Li Mạch không giống nhau, nhưng chí ít nàng cũng muốn sớm trở lại bên người Nam Thừa Diệu, nàng ở bên cạnh chăm sóc cho ta chẳng qua là vì làm theo lời Nam Thừa Diệu.

Nàng thấy ta không nói, khẽ thu lại sắc mặt: “Tầm Vân vì lo lắng thân thể Vương phi không thể chịu được những mệt nhọc khi xe chạy quá nhanh, nên lúc này mới vượt qua khuôn phép, xin Vương phi thứ tội.”

Ta lắc đầu: “Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng nếu nghe được tin tức như vậy, ta cũng không thể làm ra vẻ không biết gì, vẫn cứ an tâm ở lại nơi này như trước, thân thể của mình ta tự biết cẩn thận.”

Li Mạch mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đi theo chúng ta, có một câu nói đó của Tô Tu Miễn, ta cũng không thể thoái thác chối từ.

Nàng không hề nói một chữ với ta, nhưng mỗi ngày đều giúp ta bày châm an thai.

Ta cũng không cự tuyệt, tuy rằng ta biết nàng không thích ta, nhưng rất rõ ràng, vì Tô Tu Miễn, nàng tuyệt đối sẽ không hại ta.

Trong suốt quãng đường trở về, xe ngựa chạy cũng không hề chậm, nhưng có lẽ vì nôn nóng mà ta luôn cảm thấy, hình như gần đây tốc độ chậm đi rất nhiều.

Đợi khi chúng ta đã đến gần cổng thành, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.

“Sao lại thế này?” Ta hỏi.

Càng đến gần, đáy lòng lại càng bất an.

Giọng nói của Nguyệt Hủy vang lên ở bên ngoài màn xe: “Phía trước có hơi chen lấn, thỉnh phu nhân nghỉ ngơi một lúc, sẽ nhanh thông đường ngay thôi.”

Ta gật đầu, yên tĩnh ngồi trong xe chờ đợi.

Nhưng mà từng giây từng phút trôi qua, xe ngựa vẫn khó khăn nhích về phía trước, ta muốn vén màn xe nhìn xem tình hình bên ngoài một chút, nhưng không thể mở ra, chỉ nghe thấy giọng nói của Nguyệt Hủy lại vang lên: “Phu nhân, nơi này nhiều người, mong phu nhân chờ ở trong xe, không cần lộ diện.”

Lời nói của hắn cũng không có gì không đúng, nên mặc dù là nóng lòng nhưng ta cũng chỉ có thể từ bỏ ý định.

Đang không biết làm sao, lại chợt nghe thấy vài tiếng cảm thái vang lên không ngừng ở bên ngoài xe —

“Thật là thê thảm, Mộ Dung gia hiển hách như vậy, sao có thể rơi vào kết cục như thế . . .”

“Đừng nhìn, đúng là dọa người mà!”

“Còn vị tiểu thiếu gia kia của Mộ Dung gia, thật là tuấn tú, có phải cũng vấn trảm? Nghe nói ở Nam Cương hắn rất được lòng dân!”

“Vừa rồi khi xe chở tù đi qua cổng thành, ngươi không nhìn thấy bộ dạng của hắn hay sao, aizz, có lẽ cái chết mới là sự giải thoát.”

Máu trong người ta từng chút đông lại thành băng, đưa tay nhắc lên màn xe, gương mặt Tầm Vân liền biến sắc, giữ chặt, giọng nói cầu xin: “Vương phi . . .”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng: “Các ngươi đã sớm biết có phải không?”

Nàng hạ ánh mắt xuống, không nói gì.

Ta hít sâu một hơi, cũng không để tâm đến nàng, liền vươn tay mở màn xe.

Nàng chần chừ nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục ngăn cản ta.

Nương theo ánh sáng từng chút xuyên đến, ta đưa mắt nhìn tới, trước đây cổng thành vốn là nơi đông đúc, hiện tại lại càng chen chút, chật chội như nêm, đám người chộn rộn tụ tập dưới thành, không giấu đi vẻ hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.

Tầm mắt của ta nhìn theo ánh mắt của bọn họ, chậm rãi ngước lên.

Phía trên cổng thành đang treo cao một đầu người, ta từng gọi ông, phụ thân.
Bình Luận (0)
Comment