Chuyện xưa do Du Điệt Hành kể lại, nhưng nhiều chuyện Du Điệt Hành cũng không biết. Những gì cần nghe đã nghe, Du Tín khẽ cau mày, nói: “E rằng việc này không đơn giản như vậy.” Du Điệt Hành duỗi người, cười nói: “Con thấy thế nào.” Trong đầu thoáng hiện lời khuyên của Quý Phỉ Nhiên, Du Tín nhẹ giọng nói: “E là được chim quên ná, được cá quên nơm.”
Du Điệt Hành chép miệng: “Thà nuôi mười con chó còn hơn nuôi nửa con sói. Là một hoàng thượng nên hiểu rõ điều này.”
Du Tín nói: “Nhưng cha, không phải cha nói Thường Cập chủ mưu hại chết Tề Tộ sao.” Du Điệt Hành nói: “Không sai. Phiên bang chưa hạ, Thường Cập đã vội muốn giết Tề Tộ, nguyên nhân có lẽ con cũng biết. Hoàng thượng vốn muốn gây xích mích để Thường Cập và Tề Tộ đấu nhau, không ngờ Tề Tộ chỉ biết mang binh đánh giặc, không hề đấu đá.”
Du Tín yên lặng gật đầu. Du Điệt Hành lại nói: “Dù sao Tề Tộ cũng là một công thần, để hắn lại triều đình bị Thường Cập mưu hại, chi bằng để hắn chết rõ ràng ngoài biên cảnh.” Du Tín nói: “Tề Tộ có mưu đồ mưu phản không?”
Du Điệt Hành cười ha hả: “Ai biết. Có mưu đồ hay không không quan trọng, con người luôn luôn thay đổi.” Du Tín nhìn thẳng vào ông, gật đầu.
Du Điệt Hành vỗ vai Du Tín: “Con à, nếu sau này con công cao hơn chủ, hoàng thượng tự dưng cho con cơ hội lập kỳ công, tỉ như bảo con làm quân sư hoặc hộ tống công chúa tới biên cương xa xôi, nghìn vạn lần đừng đi. Cứ bỏ mũ ô sa rồi về gia hương, bằng không sẽ là tráng sĩ một đi không trở lại.”
Du Tín hỏi dò: “Cha, sau đó Quý đại nhân ra sao?”
Du Điệt Hành duỗi duỗi đôi chân tê dại: “Còn có thể ra sao, mỗi ngày đều không có lý tưởng. Quý Hiền tài hoa hơn người, không sai, nhưng y không hợp làm quan. Hoàng thượng cố kỵ y là vì Chấn Uy tướng quân, nhưng có thể được bao lâu? Với tích cách của y, ta đoán chừng y bây giờ chí ít bị cắt xuống từng này cấp.” Nói xong, vươn ba đầu ngón tay.
(là con ông hại đó.)Du Tín thoáng kinh ngạc nói: “Cha liệu sự như thần. Phỉ Nhiên miệng lưỡi chẳng biết cố kị, không biết tự bảo vệ mình.” Đôi mắt già nua của Du Điệt Hành híp lại, tay vỗ mạnh lên vai Du Tín: “Tử Vọng, con đừng có giống Tề Tộ.” Du Tín quả quyết lắc đầu. “Không thể nào.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Hắn… Quá ngu ngốc.”
Du Điệt Hành bật cười ha ha: “Đi, đi. Ta đây kệ chuyện con. Cha chỉ mong con về câu cá với cha thôi. Nhưng con còn trẻ, nên ở ngoài xông xáo. Nhớ kỹ, đối phó với kẻ lão luyện, phải như da lừa nấu hồ, chậm rãi mà hầm. Cũng nhớ, hoàng thượng đang nhờ con hầm ngài. Nhưng hầm lão già thì phải có nguyên liệu, là con hay là người khác, con phải tự quyết.” Du Tín có chút suy nghĩ, gật đầu. Du Điệt Hành nói: “Về thôi, không nên phí thời gian.”
Du Tín mới đi được hai bước, Du Điệt Hành theo sau đột nhiên thốt lên một câu: “Hà hà, tiểu tử Quý Hiền thực ra rất hợp với câu cá.”
Mấy ngày sau, Du Tín chạy về kinh sư, nhà cũng chưa về đã trực tiếp tới phủ thượng thư.
Mở cửa là một nha hoàn, hỏi nàng Quý Phỉ Nhiên có nhà hay không, nha hoàn chỉ nói thiếu gia rời nhà rồi. Nhất thời sinh nghi, hỏi xem Quý Phỉ Nhiên đi đâu. Nha hoàn nói: “Thiếu gia không nói, chỉ là trước khi đi có phóng sinh con họa mi ngài ấy nuôi rồi.”
Sắc mặt Du Tín bỗng trở nên tái nhợt. Quên luôn chào hỏi, chạy vội tới Hộ bộ.
Lúc tới nơi trán đã ướt nhẹp mồ hôi. Người đi qua đều hành lễ, hắn ngược lại chẳng buồn đáp. Cuối cùng cũng tới được quyên nạp phòng, tìm thấy Quý Thiên Sách, vội vội vàng vàng hỏi Quý Phỉ Nhiên đi đâu rồi. Quý Thiên Sách nhìn thấy Du Tín, có chút đề phòng. “Du đại nhân không biết sao.”
Du Tín lắc đầu: “Ta mấy ngày trước hồi hương.”
Quý Thiên Sách dừng một chút, nói: “Hoàng thượng phái nó hộ tống công chúa tới biên cương xa xôi rồi.”
Lời này vừa rời miệng, đầu Du Tín giống như bị đá tảng đập xuống, đập tới đầu óc trống rỗng, gì cũng không nghe được.
Quý Thiên Sách nghi ngờ nhìn hắn: “Du đại nhân tìm nó có chuyện gì sao?” Du Tín cười gượng: “Không có gì, từ quê mới về, muốn mời y uống rượu.” Quý Thiên Sách gật đầu, mắt như có như không đảo qua mặt Du Tín.
Du Tín chắp tay cáo từ, chạy tới hoàng cung, vừa vặn đụng phải Quy Hành Khải.
Sắc mặt Quy Hành Khải cũng không tốt, vừa thấy Du Tín thì có vẻ chột dạ, vội vàng đi vòng qua Du Tín. Du Tín kéo lại: “Quy đại nhân, vạn tuế gia đang ở đâu?” Quy Hành Khải lấy tay áo lau trán, ánh mắt láo liên, giống như kẻ trộm: “Ngự thư phòng, ngự thư phòng.”
Du Tín nhìn hắn chòng chọc chốc lát, cuối cùng chậm rãi gật đầu, đi vào trong.
Quy Hành Khải từ phía sau gọi lại”Du đại nhân!” Du Tín xoay người. Quy Hành Khải uốn lưỡi, cứ như đang đứng trong chảo mỡ: “Du đại nhân… hoàng thượng hạ thánh chỉ, chúng ta chỉ có thể làm theo, ngài… ngài còn chưa muốn ăn cân sắt, Cửu Môn… Cửu Môn Đề Đốc Vi đại nhân đã chờ rất lâu dưới Huyền Vũ môn rồi.”
Du Tín nắm chặt tay thành nắm đấm, khẽ cười: “Ta đây chuẩn bị khấu kiến hoàng thượng.” Quy Hành Khải mang vẻ mặt đưa đám: “Ta cũng tiếc Quý đại nhân, nhưng… nhưng… ta nói cho ngài, cũng đi trên lung quan tài cả rồi.” Du Tín cười nói: “Quy đại nhân muốn nói gì với ta?”
Quy Hành Khải chép miệng, chân bước không vững đi xuống bậc thang.
Ngự thư phòng. Hoàng thượng triều Du Tín tấn kiến. Vừa vào đã thấy có người quỳ gối trước hoàng thượng, hoàng thượng đi tới đi lui, ngọc bội bên hông kêu leng keng leng keng.
Du Tín chỉnh lại y phục, hành lễ quan bái. “Vi thần tham kiến hoàng thượng.” Lúc này mới rõ người nọ là Phong Nghiêu. Hoàng thượng cho Du Tín bình thân. Du Tín nói với Phong Nghiêu. “Vương gia thiên tuế.” Phong Nghiêu vẫn không nhúc nhích, mắt cũng không chớp.
Du Tín cúi người, nói: “Hòa thượng, chuyện hòa thân vẫn thuận lợi?” Hoàng thượng có vẻ không nghe vào, đứng trước mặt Phong Nghiêu, chỉ chỉ chân hắn, nói: “Lão Cửu, đệ bình thường cân nhắc bao nhiêu, sao để một tiểu học sĩ biến thành thế này, còn ra thể thống gì?!” Du Tín hít một hơi thật nhẹ, nhịn không nói gì.
Phong Nghiêu cúi đầu nói: “Hoàng huynh không tha người, thần đệ sẽ quỳ mãi không dậy.”
Hoàng thượng phất tay áo nói: “Vậy đệ cứ quỳ đi!” Lại đi tới đi lui vài bước, quay sang Du Tín: “Tử Vọng, khanh tới nói gì à.” Du Tín liếc sang Phong Nghiêu, lưng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ mãi mới nói: “Hoàng thượng, gần đây trong triều có rất nhiều phiền nhiễu, chỉ là mấy chuyện lâu la, nhưng vạn lần không nên vì đánh chuột mà làm vỡ bình.”
Hoàng thượng quay đầu, híp mắt nhìn Du Tín: “Lại là chuyện Quý Phỉ Nhiên!”
Du Tín vội vã quỳ xuống: “Vi thần không dám. Vi thần dù có qua lại với Quý Phỉ Nhiên, nhưng một lòng hướng về hoàng thượng. Trừ Quý Phỉ Nhiên dễ, trừ Phan Nhân Mỹ khó. Xin hoàng thượng nghĩ lại.”
Hoàng thượng nói: “Quý Phỉ Nhiên quá không biết tốt xấu, bảo y lên núi y lại xuống sông. Vốn chỉ muốn cách chức y, nhưng y biết quá nhiều rồi.”
Du Tín nói: “Quý Phỉ Nhiên là quan nhỏ, ảnh hưởng lại không nhỏ. Giờ trừ y có hại hơn có lợi. Vi thần lấy tính mạng đảm bảo, sau này nhất định dùng hết sức xử lý chuyện nội các, sẽ không để y sự cố.”
Hoàng thượng liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: “Thật ra hai ngươi thông minh tiếc nhau thôi.”
Du Tín nói: “Vi thần đúng là có khâm phục tài hoa của Quý đại nhân, nhưng so với giang sơn xã tắc thật không đáng nhắc tới. Khi bình xong nội loạn mà hoàng thượng còn muốn ban chết cho y, vi thần tuyệt không nhíu mày.”
Hoàng thượng thoáng nhìn Phong Nghiêu, lại nhìn Du Tín, thở dài: “Trẫm tạm tin khanh lần này.”
Du Tín dẫn theo một thị lang, cầm mật chỉ rời hoàng cung, thất thần phóng tới Huyền Vũ môn.
Vài chiếc xe ngựa vội vã chạy vào thành. Tim Du Tín như nhảy lên cổ họng, chạy vội tỡi cửa thành, thấy một chiếc xe ngựa bị binh lính vây quanh. Màn xe xốc lên, một nam tử gầy thật gầy đi ra, là Quý Phỉ Nhiên.
Cửu Môn Đề Đốc lấy ra thủ quyển màu vàng, đưa cho y. Quý Phỉ Nhiên mở thủ quyển, đọc lướt qua, cuộn lại, trả lại Cửu Môn Đề Đốc. Tựa bên xe ngựa, khẽ gật đầu, khóe môi còn vương ý cười nhạt.
Thị lang đi cạnh Du Tín hô lớn: “Thánh chỉ tới —-“
Tất cả nhìn sang Du Tín. Quý Phỉ Nhiên cũng nhìn thấy Du Tín, không tin nổi tròn mắt nhìn. Nhưng chỉ thoáng chốc, đôi mắt dần cong lên.
Thị lang đọc thánh chỉ, ai nấy đều lui đi.
Quý Phỉ Nhiên đứng thẳng người, vẫy tay với Du Tín. Du Tín lại thả lỏng không nổi, chậm rãi đi tới trước mặt Quý Phỉ Nhiên, đứng yên nhìn y.
Quý Phỉ Nhiên huýt sáo, nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng bị nhiều quan binh vây quanh như thế, đúng là thụ sủng nhược kinh.” Du Tín vẫn chỉ nhìn y, không nói gì, Quý Phỉ Nhiên vỗ vai hắn, nói: “Ta còn quên cảm tạ Tử Vọng, cũng nhờ ngươi cầu tình với hoàng thượng.”
Du Tín bắt lấy tay y, kéo y vào lòng, dùng hết sức mà hôn.
Quý Phỉ Nhiên kinh ngạc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, lúc lâu mới phản ứng được. Du Tín nắm lấy bàn tay y đặt trên cửa xe, mười ngón đan nhau, ôm chặt eo y, giống như đã mất hết lý trí.
Quý Phỉ Nhiên không tránh, cũng không đáp lại.
Phủ học sĩ. Du Tín ngồi cạnh họa án, đặt trà xuống bàn. Quản gia vừa mới tiễn khách, đi tới báo một tiếng, Du Tín nói: “Lão Tào, ông ở Trường An lâu rồi, có muốn về nhà không?” Quản gia giật mình, nói: “Không có không có, không hề nhớ nhà.”
Du Tín ngừng tay, mỉm cười nhìn quản gia: “Ta không đuổi ông đâu. Chỉ muốn hỏi… ở gia hương có người nào ông đặc biệt nhớ nhung không?” Quản gia thở dài, lại thở dài: “Năm nào cũng nghĩ về lão bà nhà lão.” Du Tín nói: “Phu nhân và ông quan hệ rất tốt.”
Quản gia nói: “Hồi ở nhà hai lão cốt đầu đánh nhau ầm ĩ suốt ngày, lúc đi lại nhớ vô cùng.” Du Tín đậy lại chén trà, chỉ xuống chỗ bên người: “Lúc ông thành thân với bà ấy nhất định rất vui vẻ.” Quản gia ngồi xuống, không nhịn được mỉm cười: “Lúc đó bà ấy chạy trốn hôn nhân trong nhà, lăn lộn với tên tiểu tử nghèo lão đây, cuộc sống chẳng tốt gì nhưng là cả hai cam tâm tình nguyện.”
Du Tín có chút chần chừ: “… Hai người có từng hối hận không?” Quản gia cười to, nói: “Lúc cãi nhau sẽ hối hận, lúc hòa hảo lại hối hận vì sao mình muốn hối hận.” Du Tín cũng cười theo: “Lão Tào vẫn thật thú vị.”
Quản gia đang cười, đột nhiên dừng lại: “Sao chủ tử hỏi thế? Chẳng lẽ đã có người trong lòng.” Du Tín khẽ nhăn mày, rồi mỉm cười phất tay: “Chuyện ta đừng nhắc tới.”
Quản gia liếc hắn, nhỏ giọng: “Nói thật, người trong phủ đều mong chủ tử cưới về một kiều thê xinh đẹp.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu. “Dĩ nhiên, mấy nha hoàn là ngoại lệ.” Du Tín nói: “Ta dốt đặc cán mai chuyện tình ái, cũng như cán bột thổi lửa vậy, giờ nói chuyện cưới gả thì sớm quá.”
“Sớm? Nam tử khác tuổi ngài đã thê thiếp thành đàn nữ nhân đầy sảnh rồi. Không thì đi thử coi, xem có thật không hiểu biết không?” Quản gia cười ân cần. “Chi bằng chủ tử cứ nói với lão, ngài coi trọng cô nương xinh đẹp nào, lão Tào chẳng biết mấy chữ, nhưng mai mối thì không thành vấn đề.”
Du Tín nhịn hồi lâu, mới thở dài nói: “Y không phải cô nương xinh đẹp.”
Quản gia nói: “Không đẹp cũng không sao, chủ tủ chúng ta hồng ngọc đầy sảnh, anh tú hơn người, vừa vặn bổ sung cho nàng.” Du Tín ngẩn ra. “Không phải thế, y… ai, theo lý chúng ta không thành được đâu, ta lại mạo phạm y rồi, có thể do đầu óc choáng váng.” Quản gia run cả vai, thở dốc vì kinh ngạc: “Ngài ngài ngài… ngài với nàng… nàng không muốn tìm cái chết?”
Du Tín dở khóc dở cười: “Không, kỳ thực ta không …” Quản gia hai mắt sáng lên, vỗ tay một tiếng rõ to: “Sao không được! Nàng nhất định rất vui vẻ, cô nương tính rụt rè mà, không phản kháng chính là ngầm chấp nhận, chuyện này sao có thể không thành?”
Du Tín bị ông nói tới váng cả đầu, lấy tay đỡ trán, nói: “Ta cũng chẳng biết mình nghĩ gì nữa. À, y không giống những gì ông nghĩ đâu.” Quản gia ngừng lại, nói: “Chủ tử, ai không được thích ai còn phải để người khác nói cho ngài sao?”
Du Tín buông lỏng tay, bất động nhìn ông, thất thần gật đầu.
Buổi triều ngày kế, Thường Cập thỉnh cầu hoàng thượng tặng thêm lễ vật cho phiên bang.
Hoàng thượng cau mày nói: “Gần đây quốc khố khan hiếm, vẫn nên chờ thêm đi.” Thường Cập nói: “Xin hoàng thượng nghĩ lại.” Hoàng thượng trầm tư chốc lát, hỏi: “Trẫm muốn hỏi ý kiến của chư vị ái khanh.”
Binh bộ Thượng thư Thư đại nhân nói: “Vi thần cho rằng Thường đại nhân có lý.” Lăng Bỉnh Chủ cũng nói theo: “Vi thần cũng tán thành ý của Thường đại nhân.” Hai người bắt đầu, rất nhiều đại nhân bên dưới cũng hùa theo. Một một người hùa theo mặt Lưu Kiền Tài lại trắng thêm một tí. Cuối cùng, mặt trắng như tờ giấy.
Hoàng thượng nghiêm mặt nói: “Quy Hành Khải, sao khanh không đáp lời?”
Quy Hành Khải vốn muốn giấu mình, hoàng thượng lại gọi một tiếng thì giật mình thon thót, liếc trái liếc phải, nhỏ giọng nói: “Vi thần nghĩ hoàng thượng và Thường đại nhân đều có lý….” Hoàng thượng hừ một tiếng, hỏi Quý Thiên Sách.
Quý Thiên Sách ho khan, nói: “Hoàng thượng, khụ khụ, lão thần đêm qua bệnh cũ tái phát, khụ…” Lời còn chưa dứt, hai mắt đã đỏ bừng họng đã khàn khàn, đại thần bên cạnh còn phải đỡ ông. Hoàng thượng lạnh lùng nói: “Quý đại nhân bệnh nặng còn lâm triều, thực khiến người ta cảm động. Người đâu, tiễn Quý đại nhân hồi phủ.”
Quý Thiên Sách mới ra tới cử, giọng nói trẻ tuổi đối lập rõ ràng với mấy người trước vang lên: “Hoàng thượng nói chí phải, triều ta là nước cường đại, cần gì sợ một phiên bang nho nhỏ. Chúng ta đã gả công chúa qua rồi, sao còn phải tặng thêm lễ? Thường đại nhân muốn phản sao?”
Chúng đại thần đều quay sang nhìn người nọ. Quả nhiên dám nói ra lời này chỉ có Quý Phỉ Nhiên.
Hoàng thượng ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn y. Quý Thiên Sách đứng cửa quay đầu nhìn Quý Phỉ Nhiên, đụng ngay mắt Thường Cập, ho thêm mấy tiếng, rời đi cùng mấy người hầu.
Lăng Bỉnh Chủ cười lạnh, nói: “Quý đại nhân đừng quá đề cao bản thân, hoàng thượng hỏi ý kiến ngươi sao.” Thường Cập hắng giọng. Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Hoàng thượng đang hỏi chư vị ái khanh. Nếu Lăng đại nhân có thể lên tiếng, tại hạ cũng có thể lên tiếng.” Lăng Bỉnh Chủ híp mắt, quay đầu đi không thèm nhắc lại.
Du Tín đứng ra, nói: “Hoàng thượng, vi thần cũng nghĩ ý kiến của Trung Đường đại nhân khôngphải không có lý.”
Trong triều im lặng. Ánh mắt Lăng Bỉnh Chủ hiện nét kinh ngạc không giấu nổi, chỉ chốc lát đã mỉm cười, nhìn sang Quý Phỉ Nhiên. Thường Cập liếc Du Tín, trầm tư hồi lâu. Quý Phỉ Nhiên bỗng quay đầu nhìn hắn, mi tâm khẽ động, không lên tiếng. Vẻ mặt hoàng thượng cũng không quá mức biến đổi: “Du đại nhân cứ nói.”
Du Tín nói: “Mục Lan công chúa gả qua chưa lâu, ban thưởng thêm phiên bang sẽ thúc đẩy giao hảo hai bên, về tư cũng coi như an ủi công chúa.”
Quý Phỉ Nhiên lạnh nhạt nói: “Ban cho công chúa và ban cho phiên bang là hai chuyện khác nhau.” Du Tín chần chừ, rồi mỉm cười: “Công chúa gả cho Mông Cổ vương. Sau này là người nhà, vì sao Quý đại nhân cho là hai chuyện?” Quý Phỉ Nhiên cũng cười theo: “Du đại nhân sao biết chỉ có một mình công chúa hòa thân với phiên bang.”
Đáy mắt Du Tín ánh lên nét kinh ngạc, bàn tay giấu trong quan phục nắm chặt thành quyền.
Vẻ mặt Lăng Bỉnh Chủ giễu cợt: “Quý đại nhân, ngài đang ám chỉ ai vậy.” Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Ta chỉ tùy tiện nói thôi, Lăng đại nhân không cần khẩn trương.” Du Tín giành lời: “Quý đại nhân, ta nghĩ việc này nên để hoàng thượng định đoạt thôi.”
“Hoàng kim ngàn lượng, bạc vạn lượng, trân châu mã não tơ lụa ngọc bạch mười rương, tương lai cũng sẽ đưa đi.” Sắc mặt hoàng thượng có chút trắng, xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Du Tín, ngươi tới ngự thư phòng, trẫm muốn nói chuyện với ngươi. Bãi triều!”
Chúng đại thần lui ra, Du Tín thừa dịp cửa đại điện hỗn loạn cản Quý Phỉ Nhiên lại.
Quý Phỉ Nhiên mới cởi cổ áo triều phục, nhìn thấy Du Tín thì chỉnh lại vạt áo, mỉm cười nói: “Du đại nhân, không phải hoàng thượng muốn nói chuyện với ngài sao, sao lại tới tìm ta.” Du Tín ngập ngừng, nói: “Ngươi chờ ta chút đi, ta gặp hoàng thượng xong sẽ tới.” Quý Phỉ Nhiên khoanh tay tựa cửa: “Trời đen lắm, mưa xuống sẽ không về được.”
Du Tín nói: “Phỉ Nhiên, ngươi giận à?”
Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Phục vụ triều đình, ai có thực lực sẽ được ngợi ca. Quý Phỉ Nhiên không phải người hẹp hòi, Du đại nhân xin chớ tính toán.” Du Tín nói: “Kì thực ta giúp Thường Cập là vì—“
Quý Phỉ Nhiên ngắt lời hắn: “Du đại nhân, gần đây ngài nói chuyện nhỏ nhẹ giống như nửa đêm đi cầu độc mộc vậy.”
Du Tín chăm chú nhìn y hồi lâu, cuối cùng chỉ đành cười gượng.