Đó Là, Yêu

Chương 11

Thích một người rất đơn giản, một giây động tâm là đủ rồi.

Phải suy nghĩ kỹ càng vấn đề triết học này "Có nên yêu hay không?", là chuyện tương đối khó khăn, có thể cần phải vài ngày, vài tuần, thậm chí rất lâu.

Nhưng mà, đó thực sự rất khó khăn -- từ thích biến thành không thích, cũng cần phải rất lâu rất lâu, thậm chí cần phải cả đời.

Từ khi tôi biết mình động tâm với bạn học tiểu Trình vừa mới mười chín tuổi, còn tin tường biết được đây là sai lầm, tôi không có lúc nào không chú ý đến loại động tâm này, không có lúc nào không nghĩ tới chuyện thoát ra khỏi phàn tình yêu không có kết quả này, mỗi khi tôi cho là mình có thể làm được thì hắn luôn luôn bất thình lình xuất hiện trêu chọc tôi khuấy đảo trái tim thiếu nữ của tôi, không có chỗ sắp xếp. . .

*Action 1

Vào một ngày nhàm chán bình thường như bao ngày, bạn học tiểu Trình gửi đến một tin nhắn:

Bạn học tiểu Trình: [ Chán quá, có đề tài trắc nghiệm trí lực không? Ra một cái đề đi. ]

Tôi trả lời: [ Cậu đoán thử mật khẩu QQ của tôi là gì? ]

Bạn học tiểu Trình: [ Tên của cô ghép lại. ]

Tôi đáp: [ (⊙o ⊙) Hả! Làm sao cậu biết? ]

Bạn học tiểu Trình: [ Tôi cho rằng cô chỉ có thể nhớ được cái đó. ]

Tôi đáp: [ Cái này cũng bị cậu phát hiện? ]

Bạn học tiểu Trình: [ Cô đã nói cô không thể nhớ được các chữ số có liê quan gì đó . . . ]

Tôi đáp: [ Trí nhớ của cậu tốt như vậy, đang dùng chuyên môn để làm tôi tự ti sao? ]

Bạn học tiểu Trình: [ Trí nhớ của tôi không tốt lắm, nhưng tôi luôn nhớ những thứ có liên quan gì đó đến mình. ]

Rõ ràng là một câu nói dễ hiểu, tôi nhìn màn hình điện thoại, đọc lại từng chữ tửng chữ vô số lần, đọc được ánh mắt đau xót, còn không có đọc hiểu.

*Action 2

Vào một ngày buồn chán đọc tiểu thuyết, Bạn học tiểu Trình dùng QQ cợt nhã quấy rầy tôi.

Bạn học tiểu Trình: [ Có rãnh không? ]

Tâm Tâm: [ Không rãnh, đang đọc tiểu thuyết đây. ]

Bạn học tiểu Trình: [ Tiểu thuyết gì? ]

Tâm Tâm: [ , tiểu thuyết rất hài hước. ]

Bạn học tiểu Trình: [ Vậy cô xem đi. ]

Ngày hôm sau, tôi xem xong , quyết định cợt nhỡ quấy nhiễu hắn:

Tâm Tâm: [ Đang bận gì đó? ]

Bạn học tiểu Trình: [ Cô không cảm thấy ánh chiều rất đẹp sao? ]

Tâm Tâm: [ Giữa ban ngày ban mặt, ánh nắng chiều đâu ra? ]

Bạn học tiểu Trình: [ . . . ]

Tâm Tâm: [ Cậu đọc ? Xem từ khi nào? ]

Bạn học tiểu Trình: [ Tối hôm qua, xem cái mà cô nói là "hài hước" chỉ cái gì. ]

Tâm Tâm: [ Có phải rất hài hước không? ]

Bạn học tiểu Trình: [ Hài hước? "Tôi tiếp tục đi nhưng không thoát được bầu trời.", "Tôi cuối cùng cũng không thay đổi được giai đoạn đầu, tại sao không quên kết cục đó đi.", "Tất cả đã biến mất, chỉ có thể để lại ký ức." ]

Tâm Tâm: [ Ấy, tôi bỗng nhiên muốn khóc rồi. . . ]

Khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn khóc, bởi vì tôi đột nhiên phát hiện -- có một khắc trái tim trưởng thành của hắn cũng mềm mại, hơn nữa hắn còn đọc tiểu thuyết yêu thích của tôi.

Trái tim ngủ đông nhiều ngày, lại bắt đầu rục rịch ngẩng đầu dậy.

Tôi không kiềm nổi có chút nghi ngờ: hắn không có việc gì làm rãnh rỗi trêu chọc tôi, có phai có chút yêu thích tôi không?

Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại không giống. Nếu hắn thực sự thích tôi, vậy thì hắn nên tìm đủ loại cơ hội tìm gặp tiếp cận tôi, cho dù không bộc lộ trắng ra cũng nên biểu hiện rõ ràng nhiệt tình.

Mà tôi với hắn quen biết nhau đã ba năm, hắn lúc nào cũng như gần như xa với tôi, khi thì ở trên mạng nói chuyện phiếm vài câu với tôi, câu chữ như dao nhọn đâm vào lòng tôi; khi thì vài ngày không để ý đến tôi, giống như quên mất sự tồn tại của tôi; khi thì tôi có việc nhờ hắn giúp đỡ, hắn sẽ xuất hiện đầu tiên; khi thì chúng tôi gặp nhau ở phòng học, hắn chỉ lãnh đạm gật đầu, thoáng lướt qua tôi, không nói dư một câu vô nghĩa.

Qua một hồi tự hỏi lý trí, tôi cho là bạn học tiểu Trình "tao nhiễu" ( ý chỉ người phiền phức) gần đây cực kỳ rãnh rỗi nhàm chán lấy tôi giết thời gian, hơn nữa "vì yêu người mà yêu luôn cả ngôi nhà cả con quạ đậu trên nóc nhà của người mình yêu"!

*Action 3

Lại một ngày nào đó, tôi nhớ lại mục đích đến Đại học T của mình -- tìm một ngươi đàn ông tốt gả cho hắn.

Vì tôi đau đớn mất hết hai mươi cân thể trọng, tôi tuyệt đối không thể đắm mình hơn nữa. Vì vậy tôi quyết định, tôi phải đi tìm nam nhân tốt.

Nghe nói gần Đại học T có một quán net tập trung rất nhiều nam sinh độc thân khắp địa phương, nhiều nam sinh đến đây chơi đến mỏi mệt cũng bớt chút thời gian tìm kiếm xung quanh xem có nữ sinh nào nhìn thuận mắt hay không.

Nếu có, bọn họ sẽ liếc trộm tên QQ của nữ sinh đó, gửi tới xin làm bạn, nghiệm chứng thông tin bình thường là: 【 Tôi là sinh viên Đại học T hệ XX, có thể làm quen không? 】

Phì Phì chính nhờ như vậy mới tìm được bạn trai.

Tối hôm đó, tôi ăn mặc cực kỳ xinh đẹp tỏa sáng cả khu trọ Z đi sang quán nét đối diện.

Nhìn quanh có hàng vạn hàng ngàn soái ca trước mắt, tôi liếc mắt liền nhìn thấy bạn học tiểu Trình!

Chân tôi bước loạn xạ, mắt cá chân suýt nữa bị vặn gãy.

Tôi đang nghiến răng đau đớn, hắn giương mắt, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau.

Tôi cứng đờ người mà cười, xua tay: "Này! Trùng hợp thế?"

Hắn nhìn tôi, nụ cười nhàn nhạt đọng ở khóe môi.

Trái tim thiếu nữ của tôi đây, lại không có chỗ sắp xếp rồi!

*Action 4

Bất chấp khó khăn tìm một chỗ không có người mà ngồi xuống, tôi bắt đầu đăng nhập QQ, ảnh của bạn học tiểu Trình liền lóe lên trên màn hình máy tính của tôi.

Bạn học tiểu Trình: 【 Sao cô lại tới quán nét? 】

Tâm Tâm: 【 Tôi tới tìm gặp trai đẹp 】

Bạn học tiểu Trình: 【 Tìm thấy chưa? 】

Tôi suy nghĩ tàn phế, gửi lại tin nhắn muốn chết: 【 Gặp cậu, có tính không? 】

Bạn học tiểu Trình hồi lâu không trả lời lại, tôi lẳng lặng liếc nhìn chỗ ngồi của hắn một cái, ngoài ý muốn thấy hắn nhìn lại tôi như đang suy nghĩ gì đó.

Tôi giống như đứa trẻ ăn vụng bị người lớn phát hiện luống cuống đánh chữ: 【 Nói đùa với cậu thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật. 】

Không đợi hắn trả lời, tôi nhanh chóng nói sang chuyện khác: 【 Cậu rãnh không? Tôi liên minh tích phân lại phụ nữa rồi, cậu giúp tôi quét quét phụ nhé. 】

【 Được! 】

Đêm đó, tôi và hắn đánh bài suốt cả buổi tối, tôi rất vui vẻ, hoàn toàn quên đi mục đích tới quán net, quên sạch không còn một mảnh.

*Action 5

Lại một buổi tối nào đó, tôi buồn chán ở trong phòng ngủ lên mạng, nói chuyện phiếm, đánh bài.

Trác Trác hỏi tôi: "Tâm Tâm, cậu có tua vít không, cống thoát nước phòng vệ sinh của chúng ta bị ngẹt rồi."

Dựa vào một mảnh tình cảm của bạn học tiểu Trình (thuần * tao * nhiễu) (#Shai dịch: Ý tác giả nói bạn học tiểu Trình thuần thục,rối loạn, phiền nhiễu), tôi gửi cho hắn một tin nhắn trên QQ: 【 Người đẹp Trác Trác cần cái tua vít, cậu có không? 】

Vài giây sau, hắn trả lời: 【 Có, tôi mang lên cho cô. 】

Tôi chua xót khinh bỉ hắn: 【 Ai u! Không phải phong cách của cậu nha! Cậu không phải là người hễ có thể phiền người khác cũng không phiền đến mình sao? 】

Hắn gửi đến một gương mặt sắc biểu tình: 【 Nhìn người con gái đẹp như vậy, tôi chưa bao giờ phiền người khác. 】

Tôi còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì để biểu đạt loại tình cảm khinh thường của tôi, tiếng go cửa liền vang lên.

Tôi mở cửa, thấy bạn học tiểu Trình đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm một bộ tua vít dủ kích cỡ, hắn hẳn là vừa tắm rửa xong, trên tóc vẫn còn đọng lại vài giọt nước, trên người vẫn còn vương lại mùi sữa tắm. . . nhịp tim của tôi bỗng nhiên rối loạn.

Thực ra hắn chưa được xem là nam sinh anh tuấn, nhưng tuyệt đối khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu khi nhìn thấy hắn, út nhất tôi cảm thấy dễ chịu, nhìn thế nào cũng dễ chịu!

"Cảm ơn nha!" Tôi cố ý né người ra để cho hắn nhìn rõ người đẹp Trác Trác, xem như chuyến đi này không tệ.

"Cần tôi giúp gì không?" Hắn hỏi.

"Vô cùng cần!" Tôi lặng lẽ dơ dơ ngón cái với hắn, trẻ con dễ luôn bảo, "Vào đi."

*Action 6

Thực tế chứng minh, con người không ai tốt đẹp hoàn toàn.

Bạn học tiểu Trình đang ở độ tuổi mười chín phát triển trí thông minh vượt trội nhưng hai tay của hắn thì không phát triển.

Hắn chiến đấu với cống thoát nước nửa giờ đồng hồ mồ hôi chảy như tắm, không có kết quả.

Tôi đứng yên lặng phía sau hắn suốt nửa giờ, cuối cùng nhìn không nổi: "Bỏ đi, để tôi đi sửa cho. Cậu vào trong uống chén nước, nói chuyện với Trác Trác đi."

Hắn rửa tay, nói: "Cô chờ một chút, tôi đi tìm người khác tới sửa."

Mười phút sau, trước cửa phòng trọ xuất hiện một bác khoan thai mà đến, thuần thục đối phó với cống thoát nước của chúng tôi.

Bác ấy đi rồi, tôi hỏi bạn học tiểu Trình: "Ông bác này nổi tiếng lạnh lùng tuyệt tình, sao cậu mời được bác ấy đến?"

Hắn đáp: "Ở Trung Quốc này, không có chuyện gì là làm không được, chỉ có chuyện cô không kiên trì thôi."

Ít khi thấy hắn có lời bàn ý chí như vậy, tôi tò mò hỏi: "Vậy rốt cuộc tại sao cậu lại kiên trì? Không phải là ôm chân bác ấy van xin chứ?"

"Hai gói thuốc."

Quả thật là Trung Quốc trên dưới năm nghìn năm, văn hóa truyền thống mãi mãi không thay đổi.

Tôi lại dơ dơ ngón cái với hắn: "Soái ca, tương lai sau này của cậu nhất định có tiền đồ!"

"Cảm ơn!"

*Action 7

Cân nhắc chuyện bạn họ tiểu Trình hy sinh hai gói thuốc mới cho cơ hội lập công lần này, tôi đương nhiên phải giúp hắn mang cơ hội này phát dương quang đại.

"Vào trong uống chén nước đã." Tôi mời hắn.

Hắn liếc một cái thấy Trác Trác đang gọi điện thoại, do dự một chút.

"Vào đi." Tôi đưa tay lấy ly nước vừa mới rót đưa cho hắn, chỉ chỉ cái ghế của tôi.

Hắn ngồi trên ghế, yên lặng uống nước; tôi đứng phía sau, yên lặng nhìn hắn.

Tôi thích nhất nhìn bóng lưng hắn, bởi vì ở góc độ hắn không nhìn thấy, tôi mới không kiêng dè gì mà nhìn ngắm hắn. . .

. . .

*Action 8

Trác Trác nói chuyện điện thoại xong.

Bạn học tiểu Trình cũng vừa uống nước xong.

Tôi phát hiện tôi đứng giữa hai người bọn họ đặc biệt sáng chói.

Tôi đang suy nghĩ xem nên tìm cớ gì để tránh né, điện thoại của tôi vang lên, đồng hương của tôi gọi tới.

Đồng hương ở trong điện thoại nói: "Bình Tâm, em cần đề thi máy tính cấp hai phải không, anh tìm được rồi nè, anh manh qua cho em, được không?"

"Tiện quá, tiện quá!" Tôi sâu sắc trong thâm tâm cảm giác vị đồng chí đồng hương này quả thật đúng là Thiên Sứ có cánh, đặc biệt tới cứu vớt linh hồn tội nghiệp sắp rơi vào địa ngục là tôi đây.

"Em đang ở phòng ngủ đúng không?"

"Đúng, ấy, em ở dưới lầu khu trọ đợi anh."

"Được!"

Tôi cúp điện thoại, lập tức bay nhanh ra cửa, một bên ra cửa một bên xách giày, gấp rút rời đi.

Chạy đến trước thang máy, tôi chợt nhớ tới một việc, tôi còn chưa nói riêng với bạn học tiểu Trình nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, về cơ bản cũng không cần thiết phải vậy, dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải đến thăm tôi.

--- khóa thứ bảy ---

Trong tình yêu, giày vò người mình yêu nhất chính là mập mờ, khiến cho người ta hiểu ra cũng tối mờ.

Cái loại khi nóng khi lạnh này, cái loại muốn nói nhưng lại ngừng này, mới có thể làm cho tình yêu càng ngày càng khắc cốt ghi tâm.

Nếu bạn gặp được một người đàn ông tốt, người ấy lại đúng lúc quan tâm đến bạn, vậy thì hãy bỏ công trang điểm bản thân một chút, trước tiên bắt đầu mập mờ cùng với hắn. Điểm đến là một lần dò xét, không bằng một ánh mắt dịu dàng tình cảm, một cau quan tâm đúng lúc, một nụ cười khẽ với ý nghĩa sâu xa. Tin tưởng tôi, đàn ông cho dù lạnh như băng, cũng không chịu nổi mà hướng về tình cảm dịu dàng ấy. . .
Bình Luận (0)
Comment